Lúc bước ra khỏi quán quen, dắt xe quay xe mất cả mười phút, lúc đấy mình có bực mình nghĩ là tại sao mình cứ vào quán này. Rồi đứng một lúc nhìn quanh thì nhận ra cái khoảng sân cũng không tệ. Ý rằng cảnh cũng đẹp. Trăng sáng chiếu qua tán cây xuống lòng đường, nhìn như cả bầu trời in xuống đất. Mình đưa tay ra, những sự lấp lánh như sao đung đưa trong lòng bàn tay, nhìn là lạ.
Có lẽ trông mình ngớ ngẩn với đứng lâu nên anh chủ quán chạy ra hỏi. Có lẽ anh ấy nghĩ rằng mình không dắt được xe. Mình hơi quê, không biết nói gì và có lẽ tại anh ấy đẹp trai nên mình lí nhí chào rồi đi về. Chứ mình muốn ở lại một chút. Nghe buồn cười nhưng mình sẽ ngồi trên yên xe và ngắm cái cây và khoảng sân này. Cái cảnh này thật đẹp, kể cả xét theo tiêu chuẩn Sài Gòn siêu cấp trong đầu mình. Mọi thứ ở đây thì đẹp, nhưng cái cảnh này đặc biệt đẹp.
Trên đường về mình nghĩ nếu có ai để chia sẻ thì thật vui. Hoặc có ai để đi bộ ngắm nhìn cái thành phố này với mình. Ví dụ như đi ăn xong rồi đi bộ trong mấy cái ngõ cắt ngang Hoàng Sa. Ngày nào mình cũng đi qua, vừa muốn vào vừa không, có kì không nếu buổi tối đi một mình? Cũng tại mình nhát, và băn khoăn liệu có nên không. Băn khoăng mãi rồi cuối cùng sẽ quay lại quán cũ mà thôi.