sáng nay ngồi trước cửa nhà tôi cứ phập phồng lo lắng, cứ lo có người lại quăng vào nhà lá thư hăm doạ cúp điện, cúp nước, tôi cứ hồi hộp đi đi lại lại, một lát lại ngó nghiêng ra ngoài, mỗi khi nghe tiếng động cơ xe cứ rõ dần, là tim tôi thắt lại, tiền điện tháng này là 3tr7, tôi cướp ngân hàng được vài chục tỉ, nhưng đó là tiền nhơ bẩn, không thể dùng được. vậy là trước mặt thằng công tử, tôi vờ cầm điện thoại lên, làm như đang nói chuyện với vợ tôi, làm như cổ đang sắp bỏ đi, rồi tôi bắt đầu khóc lóc, mếu máo trong điện thoại, rằng anh chỉ cần 3tr8, là gia đình lại êm xuôi. cúp máy xong, thì thấy thằng công tử đứng dậy, dúi cho tôi một xấp tiền.

tôi lấy gối, mền, đi tắm, mở một đĩa nhạc ồn ào hơn thường lệ, trong chiêm bao, lần này mở cửa ra bên trong chiếc xe tải là một chiếc áo thun có phần ngực áo rách lỗ chỗ. chồng áo lên người xong tôi đạp xe qua một ngọn đồi không cao không thấp, đi qua vài ngõ hẹp là tới dãy nhà trọ. ở đây tôi là nhà văn, căn phòng bày biện đồ đạc sơ sài, trên bàn là một đống bản thảo. lần này trước khi ngủ tôi mang theo hai thứ: tay trái cầm đống tiền, tay phải cầm xấp giấy A4. thằng công tử ở quán bờ kè lúc bỏ đi say bí tỉ đã bỏ quên lại hai thứ: một chùm chìa khoá và một xấp A4 ghi nguệch ngoạc những cái tên, đầy đủ số điện thoại, địa chỉ, thư điện tử. thế là tôi gọi hết tất cả những người trong đó, nhưng thay vì tư vấn, tôi đề nghị cho tất cả bọn họ số tiền lớn.