Có lẽ, nhiều điều tồi tệ trong đời là do đầu óc mình suy nghĩ quá nhiều, quá hỗn loạn. Những đau khổ xảy ra trong thực tế đa số mang tính tức thời: một cú đấm, cơn sốt hay một cơn đau nhổ răng. Đúng là chúng tồi tệ nhưng phần lớn không dai dẳng và đều có cách chữa lành. Chính những đau đớn tinh thần mới là thứ giết dần chúng ta. Mỗi khi có việc gì tệ một chút: thất nghiệp hay đổ vỡ một mối quan hệ, dù tác động thực của nó chưa đến ngay, não mình đã vội chìm trong cơn bão suy nghĩ và sợ hãi. Nó mới nhận 1 tín hiệu về tương lai đã vội sinh ra hàng trăm nghìn viễn cảnh kinh khủng chồng chéo nhau khiến cuộc sống lúc đó thành thảm họa. Thật cay đắng biết bao khi kẻ đạo diễn đứng sau bi kịch của đời mình lại là chính tâm trí của bản thân. 

Mình từng nói về từ “nhìn thấy” – nhìn bằng mắt và thấy bằng tâm trí. Đó cũng là một mối nguy khác, rằng cái thấy của mình là một việc cá nhân, bị tác động vô cùng bởi nhận thức của riêng mỗi người. Nếu tâm trí họ đã sẵn những hỗn loạn và bóng tối, cả thế giới mà họ nhìn thấy cũng tương tự dù trước mắt cảnh đẹp đến thế nào. Mỗi người nhìn cùng 1 cảnh nhưng lại thấy những điều khác biệt, thậm chí khác như thiên đường và địa ngục do cái thấy của họ đã sẵn thiên đường hoặc địa ngục. Điều này cũng tạo ra những mâu thuẫn khó hiểu khi mình thấy một điều đẹp đẽ nhưng người kia lại chê bai, chán ghét và ngược lại. Vấn đề là mình tưởng ai cũng sẽ thấy như mình vì đều cùng nhìn 1 cảnh, từ đó khó chịu khi họ không thấy thứ mình thấy. Con người ta chẳng hiểu và thông cảm cho nhau vì cùng nhìn 1 thứ mà lại thấy khác nhau.

Những dòng suy nghĩ bất tận là nguồn cơn của khổ đau. Một số lúc, cơn đau vật lý lại là liều thuốc đắng làm dịu sự đau khổ này một lát. Cơn sốt, bệnh tật tạo ra cơn đau dữ dội làm choáng váng đầu óc. Nó vô tình làm ngưng chiếc máy dệt suy tư để tâm trí được nghỉ ngơi. Giống như 1 người bị cầm tù trong mớ tơ nhện khổng lồ lỡ rơi vào biển lửa, mình cảm nhận được sự giải thoát và đau đớn cùng lúc. Điều này nhắc nhở mình về tác hại của suy nghĩ và  tầm quan trọng của ngắm nhìn hiện tại. Như lần mình sốt và đau đầu giữ dội, mình đến công viên và ngắm nhìn trong yên lặng một bông hoa dưới đêm trăng.  Hiếm khi nào đầu mình trong vắt như vậy và ngắm nhìn một thứ bằng mọi thứ mình có. Thật tuyệt thấy được vẻ lung linh lạ kỳ của nó –  một vẻ đẹp chân thực, đầy ắp và vừa vặn – thứ luôn bị những dòng suy nghĩ nhấn chìm.