Hi mọi người,
Mấy hôm nay toàn tin lũ và Hà Nội ngập khắp nơi. Mình thì bỏ phố về biển được 5 năm rồi nhưng vì bạn bè người thân hầu như là ở Hà Nội nên trên mạng xã hội vẫn tràn ngập tin về Hà Nội. Mình chỉ mong mọi người được bình yên và khỏe mạnh, như thế là rất ổn rồi.
Mình với người yêu mình đang sống chung với nhau. Cậu ấy cũng bỏ Hà Nội để theo mình về biển. Thế nhưng mình biết cậu ấy rất mong ngóng được quay về nơi đó. Cậu kêu rằng đồ ăn không hợp, tiếng nói không hiểu gì, con người cũng xa lạ. Mình cố gắng để chăm sóc và tạo không gian thoải mái với cậu ấy, nhưng cứ lúc giận nhau là mình cảm thấy như mình đang ép cậu ấy vào đây vậy.
Ngày xưa mình chỉ mong hai đứa có công việc rồi tối về bên nhau bình yên vậy là đủ. Thế nhưng gần đây khi sống cùng nhau và thấy rằng sau giờ làm, cậu ấy chỉ biết nằm ườn lên giường ngồi chơi game và xem youtube thì mình cũng khó chịu. Mình cũng đi làm (lương cao hơn cậu ấy kha khá) nhưng tối về vẫn lao đi chợ, nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa. Làm xong thì lại ngồi học tiếng để nâng cao năng lực. Còn cậu ấy thì nghề nghiệp đang bão hòa, bị layoff nhiều lần rồi và không biết khi nào thì bị layoff tiếp nữa. Nhưng nói ra thì hai đứa khó chịu và cãi nhau. Mình cũng cảm thấy mình thay đổi rồi. Ngày xưa mình nghĩ chỉ cần hai đứa vui vẻ bên nhau là được (nói một cách công bằng thì cậu ấy vẫn rửa bát, phơi quần áo khi mình yêu cầu, chỉ là không chịu học hành nâng cao năng lực gì cả. Cậu ấy cũng có nhiều tiền tiết kiệm hơn mình dù lương thấp hơn mình (gia đình cậu ấy cho).
Thế nên đôi khi mình nghĩ, bản thân mình cũng phải nhìn lại mình, để biết rằng mình có đối xử công bằng với cậu ấy không, hay chỉ luôn đòi hỏi về phía mình. Nhìn lại thì có vẻ là không công bằng nếu mình cáu hay khó chịu vì cậu ấy không chịu học hành, nâng cao chuyên môn hay gì đó nhỉ?
Cuộc sống không biết được là dài hay là ngắn. Thế nên hãy nhớ luôn yêu thương nhau nếu có thể nha.