Xin chào Absolute!
Vậy là tại mình hết, mình chểnh mảng quá, không vào để viết chăm như trước.
Mỗi lần bút viết xuống, phím gõ ở đây, là những ý tưởng nảy nở.
Mình gặp một người, y như trong truyện mà Nguyễn Ngọc Tư viết ấy.
Mình dừng xe bus ở xa lộ, bắt grab để đi vào một nhà người bạn, thì đang cầm điện thoại chưa kịp bắt, có một anh đi tới và hỏi, có đi thì anh chở đi. Không mặc áo xe ôm công nghệ, không có vẻ là chuyên làm xe ôm đâu. Mà cũng nói chuyện bình thường vậy đó. Mình không phát ra một chút đề phòng nào, mình ok đi luôn.
Anh ý chở mình tới nhà bạn, mình nói chuyện 45phut rồi ra ngoài anh ấy chở về.
Tới nhà mình, mới chuyển khoản và xin số điện thoại, anh ấy hẹn lần sau có muốn đi đâu, có thể hú anh ấy. Tiện đường thì đi làm cùng.
Đó là một người lặng lẽ, tình cảm, và nhẹ nhàng. Mình thấy được cả sự bình yên sau xe của anh ấy.
Và nảy sinh trong đầu rằng: một người như vậy rất vĩ đại.
ghi lại tại Saigon, ngày 25 tháng 9, 2025.