Thỉnh thoảng mình mơ một giấc thật hay, chân thật sống động, không mở đầu không kết thúc, rất nhiều cảm xúc dù không nhớ gì, thường mang mác một trong hai kiểu. Kiểu đầu như là: cố chút nữa thôi, gần được rồi; mà không biết đã cố gì, gần được gì vậy. Kiểu hai thì giống như một bộ phim câm nhạt nhẽo, trong phim đó minh đang làm một hành động không tên, nhưng hồ hởi và tươi mới. Giống như hôm nọ mơ đang chơi bóng rỗ trên sân trường.

Giấc mơ thứ nhất thì giờ không còn nhiều, thời tuổi trẻ vĩ cuồng chắc mơ giấc này nhiều hơn, kiểu những giấc mơ vĩ đại như thánh kinh, nếu kể lại cho người đời thì chắc họ khóc ngất lên được. Vĩ đại là thế nhưng lúc tỉnh thì quên mất.

Giờ thì thường mơ giấc thứ hai, nhất là các giấc ngủ trưa ngắn ngủi. Những giấc mơ kiểu này tuy vô nghĩa mà ám ảnh, như giấc mơ chơi bóng rổ ở trên, cùng là bầu trời buổi chiều với nắng đỏ vàng cam mà ở trong mơ nó trong trẻo. Lúc ngủ dậy nhớ cái bầu trời đằng xa lúc đang ném quả bóng lên.

Về sau, mình nhận ra những giấc mơ tiệm cận thiên đường như này là do chất kích thích tác động lên hệ thần kinh. Rượu, bia, cà phê, hay thậm chí hormone… giống như chất bôi trơn, làm mọi thứ có vẻ mơ màng và vĩ đại hơn cái thực có. Những giấc mơ này giống như là hệ quả của việc đi đường xa mà phải nghỉ để uống nước, và như mình sẽ uống nước ngọt, cafe, chỉ để phấn chấn hơn và tiếp tục cuộc hành trình.

Phần lớn chúng ta ở cuộc đời này sẽ phải vật lộn để tìm đường đi, vốn không phải lúc nào cũng rõ ràng.