Nhưng nếu được quay lại một thời điểm nào đó trong quá khứ thì mình có quay lại không, thì mình vẫn không. Một trong những ưu điểm tuyệt đối của cuộc sống hiện tại, đó là mình ít khi có những suy nghĩ kiểu mang tính ước ao, nếu thì, sự dằn vặt cá nhân, sự tự suy tưởng… Nhưng cái này mệt lắm mà mình thì chán mệt rồi. Ngoài ra, cơ bản, là mình bằng lòng với cuộc sống, và có gì đó gần với bình an. Chẳng biết cái này có gọi là bình an hay không, nhưng có lẽ là đúng. Bình an, mệt, vô nghĩa, và im lặng. Tương đối gần với đạo phật, đây gọi là tu giữa đời?
Ngẫm kĩ lại thì hồi ở Sài Gòn, cái hồi say mê sáng tạo món gà 69k ấy, mình vui, háo hức và luôn mong chờ, luôn hướng tới một cái gì đó. Điều này tạo động lực và niềm vui cho cuộc sống, khi buổi sáng ngày mới luôn là phần tiếp theo cho một câu chuyện hay đang diễn ra. Nhưng bù lại, nó làm mình lao đao và thật vọng, rồi thường dẫn đến sự mất bằng lòng với chính mình. Vui rồi buồn, hi vọng rồi thất vọng, tin tưởng rồi bất tin…. Một vòng tròn.
Một điều nữa là hồi đó, vì luôn lao theo những cái mới nên cá nhân nhìn nhận lại, thấy mình sống đúng là nl. Nó gần với ích kỉ, vị kỉ, và mặc dù mình tin bản thân có lòng tốt và ý thiện, nhưng cái mục tiêu kéo mình đi, cái ước mơ mình bám lấy, nó làm mình không còn kịp nhìn thấy người khác. Trong cơn mơ cơn mong đó, mọi người khác đều là nhân vật phụ. Và mình bắt họ đóng thuế cho giấc mơ, cho niềm tin, cho hi vọng, cho thói quen, cho đức tin… của mình.
Giờ đây, mình cảm nhận được rằng chỉ khi bị ước mơ, niềm tin, thói quen của người khác cứa vào, cứa đứt tay, mình mới nhận ra chính bản thân mình cũng từng như thế. Mình cũng y như vậy thôi, và nhiều khả năng là tệ hơn. Mình mơ và tin những thứ vãi đái lắm, chắc cứa tay nhiều người. Và khi nghĩ vậy thì nhận ra nó là cái vòng tròn, một lần nữa, và lần này mình nên cố hơn, chịu hơn một chút, im lặng đừng nói gì. Hãy để họ vui, vì mình đã từng được vui như vậy, giờ là đến lượt mình.
Trong những giây phút uống được 1 cốc cafe ngon, được ở 1 mình thì mình luôn nhớ lại điều này. Ví dụ như 30′ nữa có ca dạy. Chiều thứ 6 rồi còn dạy hộ, còn dạy cái môn mình không thích, đáng lẽ là dạy lớt phớt luôn. Nhưng thôi viết được đến đây rồi thì tý nữa cố dạy hay một chút. Cũng chẳng phải vì mấy trăm k hay cả nể ông anh, mà cố vì chính mình. Khi còn cố được thì luôn phải cố.