Rồi sẽ phải cố mà làm việc nhà chứ. Nấu cơm hay rửa bát đổ rác lau nhà. Chọn một mà làm đi. Khổ nhất chắc là nấu cơm rồi. Có hai cái khổ chính ở đây, một là nấu về cơ bản, mà nấu ngon, nấu rẻ, nấu được món mọi người cùng thích thi khó. Phải mua sắm rồi chuẩn bị tiền chế công phu. Sức đâu ra khi tinh thần tan rã và bàn tay run rẩy. Cái thứ hai, thậm chí khổ hơn, là phải nấu những món mình không thích với điệu bộ nhăn nhở là món này thật ngon, thật bổ, thật tốt cho mọi người. Vấn đề không phải là đồ ăn nữa, mà vấn đề là không muốn nấu ăn, không muốn ăn, không muốn ở cạnh những người quanh cái bàn ăn ấy.
Giả sử cả ngày như thế kiếm được 1 triệu thì bữa ăn gọi đồ ăn về hoặc ăn cái gì mình thích, chắc tốn mỗi người 100 200. Ăn ko còn là đủ đạm đủ bột mà là ăn cả tinh thần, khi ăn thấy vui, ăn xong cảm thấy thoải mái, thấy ngóng chờ. Nhưng không, phải ăn mớ rau quê đầy đất và sâu, sạch 100% mà tuần trước đã mang cả bao lên, ăn cố sống cố chết đến tuần này. Vì nó sạch. Xin cảm ơn. Sống thế này có khi chết vì buồn trước khi chết vì bẩn. Cảm ơn sự sạch. Tất cả sự sạch.
Mình hay nói đùa là thiếu đạm. Mình hay bảo là thèm gà rán. Những người không bị run tay, không phải đèo ai, luôn sạch và hướng đến sạch đẹp khỏe chắc không bao giờ hiểu được. Mình kể chuyện này cho đám bạn, mấy đứa lúc tập ăn tầm nửa đến 1 kg thịt một ngày, trong hàng tháng. Mình kể là tính ra trong 1 tuần, 1 tháng mình ăn rất ít đạm động vật, và mồm lúc nào cũng thèm. Nhưng khi được 1 bữa thì thường bảo ăn ít thôi, béo kìa, không tốt đâu, không khỏe. Rồi có nói thêm thì cũng bảo tự nấu đi. Ừ thì tự nấu nhưng chả nhẽ nấu ăn 1 mình, nấu nồi thịt rồi fan xanh, sạch, khỏe không ăn vì không hợp. Hồi ở Sài Gòn mình tự nấu, hồi đó hay nấu cari gà, gà chỉ có 69k 1 cân. Hồi đó chạy được 10km, buổi sáng dậy thấy vui và luôn tìm tòi cách nấu món mới. Giờ thì. Bọn bạn bảo mày được ăn nhiều cá với rau, chắc sau này sống đến trăm tuổi. Mình tự hỏi là khi 100 tuổi chết đi mồm còn thèm thịt chó hay không. Chắc vẫn còn.
30 tuổi mà còn vẩn vương chuyện miếng ăn như này thì chắc đầu óc mình cũng ko bình thường. Mình cảm nhận đầu óc mình có gì đó hỏng hóc hoặc một sự khác thường mang tính khiếm khuyết, nhưng cũng không sửa được. Như việc run tay là do cafe + tụt huyết áp, chỉ cần bỏ cafe là được. Nhưng bỏ cafe thì dẫn đến hỏng hóc cái khác. Mình đã thử. Sửa cái này là hỏng cái khác. Liên tục sửa và hỏng, đại loại vậy. Cuộc đời lòng vòng, chắc duy nhất đường ra, chính là đường đi vào.