Mấy hôm nay mình dậy lúc 6h. Tiết học bắt đầu lúc 6h45 nên mọi thứ sẽ gấp gáp và vội vàng. Hồi bé chết đuối hụt dẫn đến viêm phổi rồi xoang mạn tính, nên buổi tối mình đi ngủ thường tịt mũi và khó thở. Buổi sáng ngủ dậy cổ họng rát do thở bằng miệng và đầu óc váng vất do thiếu oxi. Kể thêm chứng khó ngủ do nhạy cảm với âm thanh, va chạm, hay thức khuya… tất cả kết hợp tạo nên một 6h sáng ncl. Nếu ngày hôm đó mà mà nặng nề, mà không có gì chờ đợi, thì cái ncl ấy sẽ được x2. Mà đa số mọi ngày là vậy. Từ lâu rồi cái cảm giác tươi mới, cái chờ đợi một ngày đã không còn.

Khi đến trường mình sẽ dạy đến 9h30. Mình cố gắng uống nhiều nước khi dạy và tranh thủ nhìn ra ngoài cửa sổ mỗi khi có thể, để tránh cái tâm lý bàng bạc vô nghĩa đang dâng trong lòng. Chỉ một số ít những ngày, khi dạy vài thứ hiếm hoi mình quan tâm, hay sinh viên tích cực vui vẻ thì mình cảm thấy một chút ý nghĩa, rằng à, mọi thứ mình cố gắng nó đáng công. Còn phần lớn đa số là sự vô nghĩa ngập tràn. Sự vô nghĩa này dần cũng quen, hoặc dần cũng phải quen mà thôi.

Để tinh thần khá hơn với để có sức dạy tiếp hoặc làm tiếp, mình thường uống cafe tầm 9h. Cốc cafe này sẽ giúp tinh thần khá hơn, mình nhớ lại việc mình muốn làm và có lại một chút năng lượng. Những mong muốn, kỉ luật… dù nhỏ nhặt tầm phào hay kế hoạch nghìn năm dần trở lại trong đầu. Lúc này là lúc mình “sống động” nhất. Nếu cafe đủ tốt, mình sẽ làm được tầm 2 3 tiếng liên tục, tương đối tập trung và hăng say, và thường là kéo qua trưa đến khoảng 1h chiều.

Đến tầm này nếu phải dạy tiếp ca sau, hoặc thêm việc lặt vặt kiếm tiền, hoặc đơn giản là chán đời, mình sẽ tiếp tục uống cốc cafe thứ 2, thứ 3, thứ 4…. Mình uống không vì nó ngon lành, mà như một thói quen, để tránh tâm trí rã rời xuống. Lúc đó đầu óc cũng lạo rạo, không thể tiếp tục làm việc cần tập trung và tư duy sâu, nên thường dành thời gian cho những việc vặt không tên, hoặc cố gắng nhặt nhạnh thêm vài đồng bạc lẻ, hoặc nếu không cố được nữa thì chơi điện tử. Việc chơi điện tử, làm việc vat, hay nhặt bạc lẻ đáng lẻ không cần cafe để làm đâu. Ở đây mình uống để đầu óc tiếp tục bám vào việc đó, duy trì một luồng thông suốt trong đầu.

Tầm cuối chiều, do cafe tan nên người bải hoải, đi xe không bóp chặt được, lúc xe dừng đèn đỏ, tay yếu và run đến độ không cầm được tay cầm vì nó rung quá. Nếu tắc đường hoặc phải đèo người, phải dùng lực tay của mình tì vào xe để dừng, để phanh, để lách trên đường thì tay sẽ tê và giật. Nhưng phải cố mà về đến nhà. Thuế thân ở nhà đã đóng đâu.