Mình cảm thấy ghen tị.
Phải rồi, mình thừa nhận mình đã rất ghen tị và mới mọi thứ xung quanh mình.
Mình chỉ là một con bé mờ nhạt, kém cỏi trên thế giới này. Mình chẳng được cái nước gì cả.
Mình ghét cái cảm giác tiêu cực này.
Thấy rồi, mình thấy nó chảy thành dòng, hoà lẫn vào máu, đi khắp cơ thể nuôi các tế bào trong mình. Chính là cái cảm xúc cực này.
Tim đập nhanh, hơi thở ngắn dứt quãng, đầu óc vô thức chạy đoạn băng kí ức, não làm phép so sánh chi tiết rõ ràng, nhiều quá không đếm được có bao nhiêu nữa.
Làm sao để thoát ra đây.