AI ĐÃ CHIẾN THẮNG?
Lịch sử là môn mình rất thích luôn. Mình thấy tính logic trong đó. Hơn hết là, việc quản lý chuỗi logistics quanh một cuộc chiến là một tài năng, kỹ năng đỉnh cao. Lịch sử giúp mình tiếp thu những bộ phim mình thích một cách trọn vẹn hơn.
Mình nhớ cách mà những bài học từ lớp 1 tới lớp 12 dạy mình lòng yêu nước, và luôn hướng về một lý tưởng. Giải phóng đất nước khỏi ách đô hộ, khỏi xâm lăng, khỏi áp bức bóc lột.
Lớn lên, mình được học về nhiều cuộc chiến khác, đọc được nhiều thứ, đọc những thứ mà cùng một vấn đề nhưng do người khác nhìn nhận và người khác viết lại về vấn đề đó.
Mình đang ở Việt Nam. Mình không đi xem duyệt binh mấy hôm nay.
Ông nội mình hy sinh trong chiến tranh – tầm năm 1969, 1970. Lúc đó bố mình còn chẳng nhớ rõ mặt ông nội nữa. Sau đó thì, ông nuôi bà nội suốt thời gian cho tới cuối đời. Và nhờ ông mà bác mình đã làm một job rất xịn.
Cuộc chiến chưa bao giờ vơi đi, vì mỗi năm cả nhà đại gia đình của mình nhớ ông trong ngày giỗ, kể rất nhiều, nói chuyện rất nhiều, về con người trung tâm của Ngày đặc biệt ấy. Có giận hờn nhau, có trách, có nước mắt, có tiếng cười… rồi dần, ngày giỗ là một dịp để quây quần, để họp mặt, chỉ còn toàn tiếng cười rôm rả và sự quan tâm.
Tới giờ, nhà mình vẫn đang tìm ông, đang lên kế hoạch vào Kon Tum để tìm một ít manh mối mong gặp được mộ của ông – như lời kể là được chôn cùng với lọ thủy tinh gồm nhiều giấy tờ các loại.
Gia đình mình ít hơn những người thực sự chứng kiến và kể chuyện hùng hồn về cuộc chiến này. Một cách tự nhiên, cuộc chiến đã qua đi.
Năm nay đất nước kỉ niệm 50 năm ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam – thống nhất đất nước. Những sự kiện vang lừng và cuốn hút. Không khí lúc nào cũng nóng, cũng rạo rực, phấp phới hân hoan.
Ở thời điểm hiện tại, mình quan tâm những thứ mà trước khi chiến tranh kịp tàn phá nó, nó đã sẵn ở đấy. Mình tò mò về lối hành xử người gốc Việt mình. Là một hành trình mà càng sống lâu, người ta sẽ hành xử, suy nghĩ, rồi nảy sinh những tư tưởng, những ý tưởng theo đó. Mình cho rằng văn hóa còn lại thì vẫn còn lại.
50 năm, đủ dài, đủ lâu, để quên những thứ bị mất. Và để tìm lại ngọn nguồn. Và để hướng lên phía trước.
Vậy thì, KHÔNG dùng từ CHIẾN THẮNG là đủ để thấy CHÚNG TA SẴN SÀNG HƯỚNG VỀ PHÍA TRƯỚC rồi.
hãy cứ tiến về phía trước!
“Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang sánh vai cùng các cường quốc năm châu…”