Ai trong chúng ta khi lớn cũng đôi lúc muốn trở về quá khứ, lúc còn học cấp 3, cấp 2, có khi tiểu học luôn, tôi cũng vậy và đó là vì trách nhiệm. Trách nhiệm đối với bản thân, với công việc, với gia đình, với chồng hoặc vợ, với con cái, tôi độc thân nên không tính hai cái sau. Trách nhiệm biểu hiện trên hoá đơn điện nước hàng tháng, trên từng kí lô thịt, cá, trứng, rau quả, trên từng chữ kí trên giấy tờ hàng ngày, những cơn đau đầu, cổ, vai gáy, những đợt ho, sổ mũi…dễ dàng đánh gục tôi đôi lần, tôi làm gì để chống lại nó à, đương nhiên là không làm gì cả, quăng hết tất cả, chạy trốn. Nhưng nào có đơn giản, xã hội này thiết kế những bờ tường rộng bao la, chúng ta có vẫy vùng cách mấy nào thoát được đâu, nó càng tinh vi hơn khi thêm vào những thứ giúp chúng ta chịu đựng dễ dàng hơn như các trò giải trí, trò chính trị trên mạng xã hội, cuộc sống đẩy nhanh đến một cái đích mơ hồ không ai biết đó là gì, thế nào là thành công, thế nào là hạnh phúc…Cái giá phải trả cho sự hiện đại, sự tiện lợi, sự kết nối là đây sao. Việc tôi còn làm mỗi lúc chạy trốn thế này vẫn là nấu ăn, rèn luyện thân thể, dọn dẹp nhà cửa, nghe đồn rằng có sức khoẻ có tất cả, ở một mình mà lỡ bệnh ai lo, tiền mua thuốc khám bệnh sơ sơ cũng gần nữa tháng lương chứ đâu ít, đầu tư cho sức khoẻ cũng đáng lắm chứ. Nếu có điều kiện tôi muốn dành vài ngày đi tới nơi nào vẫn còn giữ những cảnh tự nhiên quên đi hết thứ trách nhiệm trong đầu, giống như những phút giây khi uống đến năm sáu lon bia, đầu óc lâng lâng, nụ cười ngờ nghệt trên gương mặt vậy. Trách nhiệm thúc sau lưng, mắt căng nhìn phía trước, co giò chạy như điên, đích mơ hồ phía trước, ôi cuộc đời vội vã, cho tôi dừng chút thôi, có bụi hoa trước mặt, nhưng đi lỡ mất rồi.