“Sống mình ên vậy con có buồn không ?”. Mẹ tôi thường hỏi tôi mỗi khi chỉ có hai người. Số là do công việc tôi đi xa nhà hai năm nay, thỉnh thoảng có chạy về quê thăm nhà, tranh thủ bổ sung nhu yếu phẩm. Mẹ tôi sống qua thời chiến tranh chống Mĩ, chứng kiến bao mất mác nên mẹ tôi hơn kiểm soát thái quá, thêm đôi khi hay mất ngủ vì lo cho người này người kia nên tôi có thể mẹ tôi bị rối loạn lo âu cũng không chừng. Mẹ tôi kể là từ nhỏ tới lớn mẹ tôi không bao giờ ngủ một mình hết, lúc nhỏ thì ngủ với bà ngoại, lúc đại học thì ngủ phòng kí túc xá, rồi có gia đình tới giờ. Bởi vậy, mẹ thường suy ngược ra bụng tôi vậy. Nói về phần mình, ở một mình lúc đầu cũng buồn chớ, tôi thường chơi game, xem phim, nghe nhạc, nhắn tin với bạn bè, giờ tôi cũng không còn liên lạc nhiều nữa. Sau một thời gian, tôi quen dần với cuộc sống đơn điệu, từ nhà đến chỗ làm rồi lại về nhà, tôi tự nấu ăn nên ngoài đi chợ, siêu thị cũng không đi đâu. Ở lâu riết thành nghiện, tôi nghĩ rằng mình có thể sống chung với một người khác, kể cả khi về quê, phụ giúp công việc ban ngày xong, đến đêm thì tôi cũng tót vào phòng nghe nhạc hay đọc sách gì đó. Sự cô đơn trong thời hiện đại có lẽ bắt nguồn từ sự tiện lợi, chẳng hạn như muốn gặp ai đó thay vì phải ra ngoài xỏ dép chạy lại nhà hay gọi điện thoại bàn thì giờ chỉ cần mở app, nhấn nút video call, thấy cả mặt luôn, muốn mua gì phải ra chợ, hỏi giá các thứ giờ thì mua hàng trực tuyến giao tận nhà,…Ngôn ngữ viết từ từ biến mất, kế tiếp là tiếng nói, những chuyến xe yên lặng, thanh toán qua mã QR,..và người nói với nhau giống như những dòng chat trên mạng xã hội vậy, chúng giật cục, ngắt quãng, cụt ngủn, có khi lời chúng ta nói với nhau còn ngắn hơn cả dòng chat. Vậy giải pháp ở đây là gì ? Tôi nghĩ không có giải pháp nào đâu. Nếu bạn thấy ổn khi ở một mình thì cứ tiếp tục, còn nếu không thì hãy ra ngoài kết giao với người khác, đừng chọn đi nước đôi kiểu ở nhà đóng kín cửa mà muốn một ai đó phá cửa tìm mình. Điều mẹ tôi lo sợ là tôi sống một mình không có ai chăm sóc rồi có khi tôi bệnh không ai biết, chết không ai hay. Tôi nghĩ rằng nếu đó là kết cục của mình thì nó cũng có lí do cả thôi.