Nếu hỏi bất kì ai tầm 9X là “Điều gì trong tương lai làm bạn sợ nhất?’, có lẽ nhiều người sẽ nói là:” Thất nghiệp do AI”. Tôi đoán vậy thôi tại tôi sợ thật, tôi nghĩ tới một viễn cảnh như trong phim kẻ huỷ diệt luôn đó. Ngoài các ý kiến đã nói về việc AI có thể thay thế con người hay không thì tôi nghĩ con người hơn AI ở chỗ: khóc. Tôi nói chứ không phải khoe chứ vẫn còn khóc được, không chỉ những lúc buồn đau, những cảnh cảm động trong phim, tôi khóc khi xem video clip một người đàn ông Mông Cổ hát kiểu truyền thống dân tộc trên show truyền hình, ánh mắt của người công nhân vệ sinh đang dọn cống, cảnh lính cứu hoả đang làm nhiệm vụ, có lần tôi nhớ lúc học cấp 2, tôi lái xe đạp một mình sau khi học thêm xong, nhìn màu sắc cảnh trời chiều lúc đó, nỗi cô đơn đột nhiên trổi dậy và tôi khóc, khóc ngon lành, những giọt nước mắt chảy dài, đó là lần duy nhất xảy ra cho đến giờ. Người ta cho rằng khi gặp chuyện đau buồn, nếu bạn khóc được sẽ cảm thấy thoải mái lắm, khóc không được thì nỗi buồn còn trong lòng không dứt ra được. Khóc đối với một cái máy nếu có thì chắc cũng là một lỗi phần mềm thôi, cái cảnh một con robot xem clip về một con robot khác bị đập nát rồi nó xuất hiện lỗi nào đó nghe thật vô lí. Con người với nhau có một liên kết sâu xa nào đó không tính huyết thống, điều đó giúp con người tạo nên thế giới này và có khi huỷ diệt nó luôn. Bạn khóc khi đến thế giới này nên sống sau cho khi bạn chết thì người còn lại khóc. Tôi nhớ có một câu châm ngôn viết vậy á. Tôi không mong ước lớn lao thế đâu, tôi chỉ muốn giữ lại khả năng này lâu nhất có thể, tôi không muốn biến thành một cái máy, tôi muốn yêu quí con người nhiều hơn, tôi cảm nhận thế giới này nhiều hơn, mặc dù biết rằng con người vốn có tốt có xấu, thế giới vận hành trên nguyên tắc của nó, đầy sự vô định, sự vô nghĩa, biết đâu AI cũng là một thử thách để của thế giới để xem con người còn xứng đáng là con người nữa không. Vậy tôi mong rằng khả năng khóc vẫn còn được bảo tồn, phát huy nhưng đừng lạm dụng quá và nếu bạn không thể khóc, tôi rất buồn về điều đó, tôi buồn vì bạn trải qua những điều đã làm mất đi khả năng đó. Tôi cũng không biết cách chữa đâu, tôi mong rằng bạn có cơ duyên nào đó để có thể khóc lại được. Chúc may mắn!