Hôm nay bắt đầu dậy sớm lại sau một thời gian chây lười ngủ tới 6h30 mới dậy, có thể với nhiều người như vậy là sớm nhưng hồi trước tôi dậy cỡ 4h lận, ba mẹ tôi dưới quê dậy lúc 4h30, đây là truyền thống gia đình luôn, lối sống không phải nông nghiệp cũng không công nghiệp, kiểu gì tôi cũng không biết. Tôi dậy sớm hơn 1 năm, bắt nguồn từ mấy clip động lực dạng dậy sớm để thành công, tắt báo thức xong tôi chạy bộ cỡ 5 km, 4-5 lần/tuần rồi về nấu đồ ăn trong ngày 3 cử, nghe lành mạnh hen. Nhưng động cơ khiến tôi chạy thì không lành mạnh chút nào do tôi chán đời, bế tắc, tôi cần một thứ để tôi quên khỏi mấy thứ đó, đầu tiên là ngủ, ngủ riết thì mập thây ra mà muốn ngủ đã thì phải thật mệt, vậy nên tôi tập thể dục như cách giúp ngủ dễ hơn, đầu tiên hít đất các kiểu, squat, burpee,…cách này hữu ích nhưng sau một thời gian tôi bị lờn thuốc, những bế tắc vẫn còn hiện ra, tôi tìm đến một cách khác đó là chạy bộ. Tôi vẫn nhớ lần đầu tôi chạy, giờ nghĩ lại thấy mắc cười, thở hồng hộc, nước miếng nước mũi chảy lòng thòng, tay chân quờ quạng, mặt cắm xuống đất. Trước khi chạy tôi coi tầm 15 phút clip động lực trên YouTube nào anime, bài nói của fitness influencer, clip ngắn cắt ra từ phim, thời gian đầu do tôi chạy chưa đủ cự li hay sao mà nó không hiệu quả như tôi muốn. Thời khắc thay đổi là khi tôi nghĩ :”Mỗi lần mình chạy đau ngực quá trời ! Vậy mình thử chạy hết sức coi có chết không ?”. Nghĩ là làm, tôi chạy đến lúc bắt đầu thấy ngực hơi đau, thay vì dừng lại, tôi mím môi, cắn chặt răng, nín thở chạy tiếp, lòng nghĩ :” Dù có chết thì cũng được ghi nhận là chết khi tập thể dục đâu đến nỗi nào”. Và sau lúc đó tôi chạy được lâu hơn, thật vô lí như đạt đủ liều, tôi bắt đầu khoan khoái, tận hưởng khi chạy, đau nhứt, ê ẩm mình mẩy giúp tôi ngủ dễ dàng. Cuộc đời vốn dĩ đâu dễ dàng, những biến cố cuộc sống khiến những suy nghĩ rối rắm lại xuất hiện, tôi cần những đau đớn về thể xác để cân bằng lại mớ bòng bong trong đầu, tôi nghĩ đến chuyện rạch tay, chân nhưng làm vậy vô nghĩa, phí phạm cơ thể này, tôi đổi lịch chạy từ chiều sang 4h sáng, gánh thêm nỗi đau đớn khi phải dậy sớm, bầu trời tối đen, đường xá vắng tanh nghĩ tới muốn nản, bao lần thừ người ngồi nhìn vào bức tường sau tiếng chuông báo thức, tôi cũng làm được, tính đến hiện tại đây là liều thuốc hiệu quả nhất. Hiệu quả tới mức tôi yêu đời thêm chút một thời gian dài rồi tôi ngưng dậy sớm, ngưng chạy bộ luôn. Cho đến gần đây những bất thường trước đây lại xuất hiện và hôm nay tôi chạy bộ. Dậy sớm để chữa bệnh. Tôi nghĩ nếu khám tâm lí mấy đứa tập gym hay chạy bộ sáng sớm chắc toàn tâm thần cả.