Hồi bé ông bà già mình hục hặc nhau, không phải kiểu một lần nổ đùng đoàng là xong, mà là kiểu dai dẳng ngấm ngầm, tốn rất nhiều lời cay đắng và nước mắt. Mình sống trong cái không khí đó một thời gian dài, đến nỗi mỗi buổi sáng dậy, khi đầu óc còn tươi mới, thứ đọng lại trong đầu thường là giấc mơ, thì khi có dòng nhận thức đầu tiên se là cái cảm giác nặng nề não lòng của bế tắc. Những giây phút đó mạnh mẽ đến độ còn in dấu trong lòng mình, dù 20 năm đã qua.
Giống như khi đang có 1 giấc mơ đẹp rồi tỉnh dậy, giây đầu tiên là cái thực tại đổ xập xuống, giây sau nhận ra những cái đẹp đẽ kia chỉ là mơ. Bài đầu tiên ở 574 này cũng là một giấc mơ như vậy.
Điều này làm mình luôn mong mỏi đi khỏi nhà, để được ở một mình. Từ bé, mình đã thích đi lang thang. Cộng với việc học ở trường nhẹ nhàng nên nó thành thoi quen tính cách. Có lẽ những thời điểm hạnh phúc nhất cuộc đời mình là những giai đoạn lang thang như vậy. Sống ở nơi nào đó lưng chừng không tên, có nhiều thời gian mơ màng phiêu du. Mình vẫn nhớ những ngày ở Sài Gòn, buổi sáng lên bách khoa làm đồ án, buổi chiều đi uống bia với anh Đăng, buổi tối ra circle K ngồi viết linh tinh hoặc chơi điện tử. Sống không tích cực năng suất lắm nhưng buổi tối đi ngủ luôn có cảm giác new day new me, ngày mai mình sẽ làm cái này cái kia. Mặc dù đến cuối tuần vẫn chưa làm được cái gì ra hồn nhưng vui, buổi sáng ngủ dậy luôn đầy năng lượng.
Giờ buổi sáng chắc 90% là tâm trạng nặng nề. Nó không hẳn là tiêu cực, nhưng thiếu sự thanh thản. Mình để ý mỗi ngày/mỗi tuần luôn “phải” làm cái gì đó mới, ví dụ như các mối quan hệ, công việc, gia đình, kiếm tiền thêm… Đó có thể là điều nên làm, cũng là điều mình mong muốn, nhưng áp lực luôn phải ép bản thân quen với những cái mới, đã giết chết cái mong muốn thực sự làm một điều gì ra hồn. Một cái kẹo thì ta còn thèm kẹo, 1 túi kẹo ép phải ăn thì ta sẽ ne né nó đi, bảo cháu bị sâu răng.
Giống như tâm hồn bị đục như nồi nước ninh xương, nhưng bọn nó cứ cố gắng quấy thêm vào, bảo là thêm cái này cho ngon, quấy thế này mới tốt. Đúng là ngon thật nhưng mình chỉ muốn tắt bếp. Bọn nó thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Những đứa chưa bao giờ bị quấy đục tâm hồn sẽ không bao giờ hiểu được.