Có bao giờ bạn tự hỏi mình là: “Ngoài nghề hiện tại bạn còn muốn làm nghề gì không?”. Tôi thường tự hỏi bản thân câu hỏi đó bấy lâu và câu trả lời là: “Không biết”. Công việc hiện tại đã được định hướng bởi gia đình hồi tôi còn nhỏ xíu và tôi dành hết thời gian, gạt bỏ hết những điều phù du như ba mẹ tôi nói: tình yêu, thể thao, giải trí để dồn sức cho mục tiêu đó. Tôi làm vậy với suy nghĩ rằng cho ba mẹ tôi vui nhưng tôi có thật sự vui khi làm vậy không thì chưa biết. Rồi tôi đậu đại học, lê lết qua hết bao năm rồi đi làm, tôi vẫn nhận sự hỗ trợ lớn từ gia đình, tôi như đứa bẻ không dứt ra khỏi bầu vú của mẹ, tôi vẫn chìm trong những mộng mơ, thiếu tính trách nhiệm cần có của một người trưởng thành, tôi sợ mình sẽ làm trái mọi ý gia đình mình, không phải vì sợ cắt đi nguồn tiền, với số lương hàng tháng tôi một mình vẫn sống tốt thôi, có chăng là đến hiện tại đó vẫn là nơi tôi tìm thấy sự yên bình nhưng gần đây tôi lại nghĩ khác. Gia đình nào cũng có hai mặt, tôi nhầm tưởng một thời gian về việc nói chuyện với ba mẹ mình, đó không phải là nói chuyện, nó giống một buổi tra khảo hơn, khi người nghe liên tục áp đặt suy nghĩ, định kiến, gạt bỏ những lời nói nằm ngoài khuôn khổ, giá trị của người nghe, nhiều khi cướp lời không cho người nói nói hết câu. Tôi luôn cố tìm nơi mình có thể dựa vào, tôi đọc sách, tôi nghe nhạc, xem phim, tôi tập thể dục, tôi thích du lịch nhưng không phải du lịch kiểu thông thường, tôi không thích địa điểm xô bồ, tôi muốn nhìn những cảnh sống hàng ngày khác, tôi muốn nhìn thấy những con người khác, tôi có ít bạn bè, tụi nó giờ có cuộc sống khác với vợ con, làm những nơi khác nhau. Tìm kiếm nhiều vậy chớ tôi vẫn chưa thấy, tôi làm nhiều việc để che giấu sự bất lực về việc mình không biết phải làm gì vậy. Câu trả lời của tôi cho câu hỏi đầu bài đó là lính cứu hoả. Tình cờ một lần tôi xem được video ngắn kiểu tài liệu về cảnh cháy nhà, hình ảnh lính cứu hoả phá cửa, leo lên mái nhà xung quanh nào là lửa rồi họ ôm, cõng người bị thương ra khỏi đám cháy, cảnh họ tiến vào cửa vừa lúc đó ngọn lửa tràn ra ngay nơi họ đi vào….Tôi luôn rơi nước mắt mỗi khi xem lại video đó. Hình chụp 3-4 người lính cứa hoả xuất hiện ở cửa sổ rồi hình tiếp theo là lửa bùng lên cũng ngay cánh cửa đó luôn làm tôi nhớ mãi. Hạnh phúc, vui vẻ với công việc mình làm và có điểm tựa tinh thần với tôi đó là điều may mắn. Tôi vẫn đang tìm lấy may mắn của mình.