Tôi nghe nhạc lần đầu vào cuối trung học cơ sở, bắt đầu bằng từ mấy bài nhắn nhít yêu đương phát ra từ máy điện thoại Android hiệu gì cũng chẳng nhớ. Với một gia đình gương mẫu thì ba mẹ tôi cấm tiệt vụ này, nói tôi lo học hành đi yêu đương cái gì và do là đứa con ngoan nên tôi độc thân tới giờ. Không chơi điện thoại được nhưng vẫn được xài máy tính để tải đề, bài giảng về học, tôi canh me lẻn lên YouTube nghe các video anime lồng nhạc nightcore remix, rock ballard. Lên cấp ba, áp lực thi đại học biến tôi thành nerd chính hiệu, không giải trí, bao công sức thức khuya dậy sớm đánh đề ít ra cũng không vô ích, tôi đậu trường đại học mơ ước của gia đình, có phải mơ ước của tôi không thì chưa biết. Những năm đầu coi như bỏ, khi tôi không hề hoà nhập với mô trường mới, chán nản vô vọng, tôi chìm đầu vào phim, YouTube, xem các stream cho qua ngày, tôi hầu như không nghe nhạc nữa, trừ những lần về quê, nhỏ em bật nhạc k pop cả ngày như BigBang, T-ara, 2ne1, tôi nghe nhiều đến mức như bị tra tấn. Tôi có theo dòng nhạc này một thời gian như không hợp và trong lúc lướt trên YouTube tôi biết đến lofi, tôi xem nó như sự cứu cánh của mình, nào là jinsang, feardog, ikigai. Tôi nghe bất kì lúc nào ở nhà, ngồi nhìn qua cửa sổ, cầm một cuốn sách, bên cạnh là ly cà phê ấm. Không biết có phải do nó hay tôi dần thích ứng, tôi chơi chung với nhóm bạn, đi học chung, đi chơi, đi nhậu, đi karaoke. Lúc đó tôi thấy yên bình mà giờ đây nhìn lại tôi thấy mình thật ngây thơ. Lúc này, tôi biết đến nhạc rap từ một đứa trong nhóm, tôi nghe những ca sĩ underground như kiban, Nah, Vd, WormJb,…đến mainstream như Đạt Maniac, Karik, Wowy, Đen vâu,.. tôi hát vang theo lyric trong phòng cũng như phòng karaoke. Sau khi tốt nghiệp xong, hiện thực như một cú tát vào mặt, tôi nhận ra mình không đủ trang bị để sống sót nơi làm việc, huống chi là chịu trách nhiệm trong công việc. Tôi gần như bắt đầu lại từ đầu, bắt chước máy móc những người khác, cố gắng đừng khác mọi người như tôi luôn được khuyên bảo, tôi không thể chia sẽ với ai, kể cả gia đình. Dần dần tôi cũng vượt qua, nhìn cũng ổn trong mắt đồng nghiệp nhưng thâm tâm tôi vẫn thấy điều gì đó vướng mắt, nó thôi thúc tôi tìm kiếm một giải pháp, đó là gì tôi vẫn không biết. Biến cố covid-19 ập đến khiến tôi tỉnh ra hơn, tôi trở nên thực tế, tôi biết chăm sóc, bản thân hơn, tôi bắt đầu tập thể dục, đọc sách, tự nấu ăn, tôi đang nghe dòng ambient, nó khiến đầu tôi dịu đi sau một ngày dài. Có thể hiểu được một người nếu nghe playlist của người đó không, tôi nghĩ là có đó.