Mình tin rằng mỗi người sinh ra với một định mệnh, nhưng chuyện định mệnh đó gắn liền với cái tên thì chắc mình chỉ tin một chút xíu thôi. Mình nghĩ cái tên là điều mà một người rất khó có thể đạt được. Có lẽ vì mọi thứ gắn với tên người thì đa số đều quá đỗi tốt đẹp, là những điều mà cha mẹ ông bà gửi gắm cho con cháu của họ, vô hình trung nó tạo nên một thứ áp lực hay lực cản nào đó khiến người được đặt tên sống hoàn toàn trái ngược với tên của họ. Đó đơn giản là điều mình đúc kết được qua thực tế, vì đa số những người mình quen biết đều sống một cuộc đời gần như trái ngược với tên của họ. Vậy nên rút kinh nghiệm điều này, mình đã nghĩ sẵn mấy cái tên hết sức vô nghĩa và tào lao, hề hước, để dành đặt cho chó mèo của mình, chứ mình không định sinh đẻ gì đâu.

Còn cái phương pháp xét tên đoán vận kiểu thần số học gì đó thì mình nói thẳng luôn là vớ vẩn. Mình từng kiên nhẫn thử đọc hết một quyển sách nổi tiếng về phương pháp này trước khi phán xét nó. Và sau khi đọc xong thì mình khẳng định luôn là thứ này nhảm shit. Chẳng qua nó là một trong những thứ vô lý mà người ta muốn bám víu vào mỗi khi quá tuyệt vọng trước cuộc sống khắc nghiệt này mà thôi.

Nói vậy không có nghĩa là ta không thể thay đổi số mệnh, nhưng nếu muốn “cải số” thì chắc chắn ta phải cố gắng gấp nhiều lần bình thường, và có lẽ là cần thêm một người đồng hành nữa. Người này có thể là mentor, bạn thân, bạn đời, họ hàng… bất cứ mối quan hệ nào có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến suy nghĩ của ta. Nếu may mắn, mình nghĩ bạn sẽ tìm được ít nhất 1 người như vậy trong đời.

Mình cũng từng ngẫm nghĩ nhiều về sự nhỏ nhoi bất lực của con người chúng ta trước số phận hay nói cách khác là trước vũ trụ đầy bí ẩn này. Và mình nhớ mãi đoạn trích sau trong một quyển sách viết về triết học:

“…Một chú thỏ trắng được lấy ra khỏi chiếc mũ chóp cao, và bởi đó là một con thỏ khổng lồ nên trò ảo thuật phải mất nhiều tỷ năm. Tất cả những đứa con loài người đều sinh ra ở đầu những sợi mịn của bộ lông con thỏ, giúp chúng biết kinh ngạc trước trò ảo thuật không tưởng nổi. Nhưng khi lớn lên, chúng càng lúc càng rút sâu vào tận gốc bộ lông con thỏ. Và chúng ở lại trong đó. Chúng thấy ở đó yên ổn đến đỗi không bao giờ còn dám đi ngược lên những sợi lông nữa. Chỉ có triết gia là có can đảm thực hiện chuyến đi đầy hiểm nguy đưa họ tới những biên thùy cùng kiệt của ngôn ngữ và hiện sinh. Một số lại rơi vào đáy sâu, nhưng những người khác thì bám chặt vào những sợi lông con thỏ và động viên mọi người chỉ lo ăn uống ních đầy bụng ở phía dưới hãy trèo lên gặp họ.”