Nói về tự vấn, mình nghĩ đó là cách tự thay đổi bản thân để hoàn thiện hoặc thích nghi với hoàn cảnh. Ai cũng nên tự vấn bản thân, dù ít dù nhiều, để thấy bản thân vừa là hoa ngọc vừa là cứt đái, vừa là vĩ nhân cứu thế vừa là gánh nặng cuộc đời.

Trong một vài giây phút thức tỉnh, mình nhận thấy cả hai mặt của một sự việc. Lúc thành công, lúc thất bại, lúc hạnh phúc, lúc buồn đau, chúng ta thường chỉ thấy một. Nếu chỉ nhìn một mặt, mắt nhắm mắt mở thì dễ đâm đầu vào tường. May mắn thì không sao, nhưng mình tin rằng thiên đường không dành cho người mù. Nếu mà có một nơi như thiên đường, thì đó là nơi ở của những người có công. Có công giúp người khác đi đúng đường. Mà như thế thì phải luôn nhìn thấy nhiều hơn một con đường.

Dạo này mình mệt kinh. Thật ra mình lúc đéo nào cũng mệt thôi, nhưng thời xưa mệt là rên, rên xong đi chữa lành là khỏe. Giờ ko rên vì rên vô ích, ko đi chữa lành vì biết rằng không chữa được, mà chữa linh tinh lại què quặt di căn. Thành ra giờ có xu hướng thích ở một mình và cắt đứt đc cái gì là cắt. Ngẫm nghĩ thấy đến 100 tuổi là hoàn toàn một mình và vĩnh biệt chia tay cuộc đời. Cứ tự vấn tự tu và tự lánh như này thì 100 tuổi sẽ chết hạnh phúc, nếu hạnh phúc được định nghĩa là có cái mình mong muốn.

Điều kì quặc khi gõ những dòng này là mình nhớ lại, rằng mình từng nghĩ như này tầm 10 15 năm trước. Mình đã nghĩ vậy và lựa chọn một cuộc sống phiêu du tâm hồn, có phần tâm thần, và như bạn mình bảo là đó là một sự thất bại toàn diện của giáo dục và y tế việt nam. Giờ đây lựa chọn lại, hi vọng đời sẽ nương tay cho mình sống tốt được tầm 10 năm, lúc đó mình sẽ review hai con đường cho các bạn trẻ lựa chọn.

Ngẫm lại thì cái web này là sản phẩm của cuộc phiêu lưu tâm thần hồn. Hi vọng nó sẽ giúp ích được cho người khác, hoặc mang đến niềm vui. Mình sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi nó sống 10 năm, sau đó xuất bản thành sách, đặt tên kiểu nhật ký tâm thần. Hoặc mọi con đường đều dẫn đến hố xí. Mình thiên về cái tên sau, nó toát lên vẻ gần gũi và chân thật.