Mấy hôm nữa bầu lãnh đạo khoa. Khoa chỉ có 60 người mà ko ngờ lại chia rẽ như vậy.
Mình có chữ “đéo quan tâm” trên trán, không cầu cạnh tiền bạc hay danh vọng, không có nhiều mối liên kết tình cảm, lại tự sống tự làm tự ăn được nên vị thế trung dung, là thành phần trung lập và tiềm năng nên bị vận động nhiều. Mình cố gắng làm vừa lòng các nhóm, làm sao để họ vừa thích vừa sợ, là con dao sắc nhưng không thể bị cầm nắm đằng chuôi. Kiểu như nói em sẽ giúp anh nhưng em biết nhà anh ở đâu, xong việc em qua nhà anh liên hoan nhé. Nói giọng tình cảm nhưng nhấn mạnh vào chữ nhà anh.
Trò câu chữ này mình học đc từ gia đình, bố mẹ mình đấu với nhau thì mấy ông bà trên khoa đáng tuổi học trò. Tính ra các cụ nhà mình đều học an ninh, đều học chính trị trung cấp cao cấp, mình dù học kỹ thuật cũng phải dây dưa tý gen di truyền. Cái gen nói với mình rằng nơi này không có bánh cũng không có bài pokemon, nếu muốn làm gì thì việc duy nhất nên làm là tích đức. Và tránh dẫm phải cứt. Việc không dẫm vào cứt này cực kì quan trọng. Thành công của một công dân vô vọng hạng 3 là không làm sai điều gì, chứ không phải đã làm đúng được điều gì. 50 tuổi tự hào nói câu tao sống đúng với lòng tao và tao không hối hận điều gì là kinh lắm. 80 tuổi mà vẫn giữ được thì nên khắc lên bia đá rồi lập cái đền. Thiện hạ đến để được quỳ xuống dưới chân, sáng ngang ma quỷ thánh thần.
Ông thầy của mình bị hạ, nói là chỗ tình cảm anh em sao bọn nó lại làm vậy. Mình quý ổng nhưng thấy ông không thấm chính trị vỡ lòng, đó là tình cảm là thứ nói sau cùng, là thứ khi tàn cuộc, khi mất đi, may ra mới có lời thật lòng nói với nhau. Còn trong cuộc thì tình cảm là vỏ đậy cho cái này cái nọ, khi người ta nói là chỗ anh em tình cảm anh giúp em, thì mình hiểu chỗ tình cảm ấy là cái túi bọc vải che của lợi ích. Vì chúng ta là bang hoa quả, anh được quả cam thì em được quả táo, vì thế anh giờ anh chọn táo thì sau em chọn cam. Đừng bầu cho bánh quy hay bánh su kem, tiểu đường chết đấy anh à.
Con người, sau tận cùng vẫn là lợi ích, tình cảm chỉ là giây đầu tiên, khi chia sẻ với nhau là bị tiểu đường nên giờ chỉ ăn cam hoặc táo. Hoặc giây cuối cùng, khi thanh toán cái hóa đơn táo và cam. Ở giữa giữa thì phải luôn nhắc cho nhau là chúng ta bị tiểu đường. Ông thầy không có kĩ năng nhắc bệnh và không có kĩ năng chia hóa đơn, thế là bị lật, tàu chìm nhanh hơn titanic.
Mình vẫn thường tự hỏi bản thân đang mang lại gì, đang lấy đi cái gì, đang cùng làm gì trong các mqh. Việc này khốn khổ, nhưng đang cố. Cố sống.