Thời gian là thứ chúng ta không thể dự trữ hay để dành cho lần sau, vì vậy ta không thể làm gì khác ngoài để nó trôi đi, mang theo rất nhiều cảm xúc quý giá và những ký ức mà ta dặn lòng không được quên.
__
Trong lòng mình chia ra hai luồng suy nghĩ, một là mình nghĩ mình đã phải lòng Byeon Woo Seok nên mình muốn nhìn thấy anh diễn nhiều hơn, muốn ngắm anh đắm chìm vào nhân vật, nên mình điên cuồng tìm các dự án phim hay chương trình có anh tham gia, mình thậm chí còn theo dõi IG anh và các page support anh. Nhưng đồng thời mình cũng không nỡ rời đi, thoát khỏi thế giới của Lovely Runner, move on. Một phần vì Seon Jae và Im Sol đã trải qua quá nhiều thăng trầm và đớn đau mới đến được với nhau, họ xứng đáng được ở lại trong tim mình lâu hơn. Đơn giản là mình không đi được, mình sợ thời gian sẽ lại tàn nhẫn cướp đi những cảm xúc quý giá mà lâu rồi mình mới có lại. Dạo này chính nhờ những cảm xúc đáng yêu mà Lovely Runner mang đến cho mình, mình cảm thấy đầu óc thư thái vui vẻ lắm. Giống như khi mới yêu vậy. Thật tuyệt vời~
Mình biết sẽ ít ai hiểu được những cảm xúc dạng này, chừng nào họ từng trải qua, hoặc đang trải qua, thì họ mới hiểu được thôi.
Kể cả có chia sẻ tình yêu này thì nó sẽ giảm hiệu ứng ngay khi nó vuột ra khỏi miệng mình, và dĩ nhiên người khác cũng không cảm nhận được tình yêu này như mình. Giống y như khi chia sẻ một quyển sách vậy. Mình thấy hay không có nghĩa là người khác cũng cảm thấy như vậy.
__
Trở lại với Lovely Runner, mình chỉ mong sẽ được an ủi lâu hơn nữa. Hằng ngày mình vẫn nâng niu những cảm xúc dần phai trong tâm trí, liều thuốc nào cũng sẽ giảm hiệu ứng mà, phải không?
Mình chỉ biết trút ra thế này để nhẹ lòng.
Mình sẽ luôn không ngừng biết ơn vì đã được xem những phim hay như Lovely Runner.
__
Nếu như bạn tò mò muốn xem vì sao Lovely Runner hay, thì mình khuyến khích xem, nhưng đồng thời mình cũng không đảm bảo rằng bạn sẽ có cùng cảm nhận với mình, vì cảm xúc, xét đến sau cùng, vẫn là vấn đề cá nhân.