Mình vẫn giữ nguyên một playlist nhạc The Sims trong điện thoại. Những giai điệu ấy như chiếc chìa khóa xoay nhẹ, mở ra căn phòng ký ức nơi hai chị em mình ngồi bên chiếc máy tính cũ kỹ, say sưa trong thế giới ảo đầy màu sắc. Tuổi thơ của mình gói gọn trong mùi hơi nóng từ CPU, tiếng lách cách bàn phím, và nụ cười giòn tan của chị họ mỗi khi “phá đảo” một trò chơi mới.
__
Game gắn bó nhất với hai chị em là The Sims. Với nhiều người, xây nhà, nuôi gia đình trong game chắc chán lắm, nhưng với mình, nó là cả một thế giới. Mình ngồi xem chị chơi, nhìn chị kiếm tiền, mua đồ trang trí, xây nhà, mà mê mẩn. Sau đó, mình tạo file save riêng, hai chị em đua nhau xem ai kiếm tiền nhanh hơn, ai xây biệt thự trước. Những cuộc đua đó, dù chỉ là trong game, lại là những kỷ niệm đẹp nhất của mình.
__
Năm 2014, The Sims 4 ra mắt. Mình tải về, không phải vì đồ họa đẹp hay tính năng mới, mà để tìm lại chút gì của hai đứa ngày xưa. EA liên tục ra expansion pack, stuff pack – người ta chê bai hút máu, nhưng mình chẳng trách. Mỗi gói mở rộng như một mảnh ghép giúp mình vá lại khoảng trống tuổi thơ. Có những đêm mình xây lại căn nhà cũ trong game, thả nhân vật ngồi cạnh nhau bên bàn máy tính, rồi nghĩ: “Nếu hồi đó mình với chị cùng chơi qua The Sims 2, The Sims 3, rồi cả The Sims 4 nữa, chắc vui lắm hen?”.
__
The Sims vừa tròn 25 tuổi. Mình muốn gửi lời chúc mừng đến một tựa game đã gieo vào lòng bao đứa trẻ giấc mơ “làm chủ thế giới”, dù chỉ là thế giới ảo. Với mình, đó là chiếc cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Đôi khi, mình bật nhạc The Sims để chìm vào giấc ngủ, lãng đãng trong đầu là hình ảnh hai đứa nhóc gầy nhom ngồi chơi game.
__
Người ta bảo hoài niệm là bệnh của những kẻ không dám bước tiếp. Nhưng với mình, nó giống như file save trong game – không cần phải chơi lại, chỉ cần biết nó vẫn ở đó, nguyên vẹn và ấm áp. Như chị, như chiếc máy tính cũ, và như cô bé năm nào vẫn hồi hộp mỗi lần nghe tiếng nhạc The Sims vang lên…