Mấy hôm nay bịnh sml. May là hôm nay phẻ phẻ rồi. Mà thật ra trong người vẫn khó chịu đủ chỗ. Cũng may còn có chiện để mà dui. Sáng nay chồng mình mới đậu phỏng vấn ùi, vừa phỏng vấn xong là sếp dẫn ảnh lên giới thiệu với cả phòng biên tập luôn. Tuần sau đi làm không nói nhìu :v Trưa nằm ngủ trưa mà mình dui quá hông ngủ được luôn, kiểu suy nghĩ cái chuyện này nó có thực hông ta, hay mình đang mơ? Dzị là từ nay về sau mình với chồng mình sẽ gặp nhau 24/7 luôn haha. Đi làm thì ngồi kế bên, về nhà nấu cơm đi công viên coi phim chơi game với nhau các thứ… Nghĩ tới thôi cũng thấy dui rồi. Chắc sẽ hông chán ảnh đâu ha!?
Đó là chuyện dui nhứt. Còn chuyện dui nhì là hôm qua báo TT công bố bài viết hôm bữa của mình được giải thưởng rồi, dù chỉ là giải khuyến khích 1tr thôi nhưng dui thiệt luôn á! Năm nay mình cảm thấy như thần viết lách đã nghe thấy tâm tư mình ha sao á, thi đâu đậu đó luôn. Đợt cuối năm vừa thi cuộc thi viết thơ về chủ đề Mùi vị Tết, viết bừa một bài trong vòng 5p mà cũng được giải nhất. Mình không biết là do mình đã đủ độ chín để bắt đầu cái gọi là “sự nghiệp viết lách” (như cái hồi Mukarami ở tuổi của mình), hay là do mình thực sự quá may mắn… Nhưng dù là vì cái gì đi nữa thì những giải thưởng này thiệt sự đã khích lệ tinh thần mình rất nhiều. Mình sẽ cố gắng viết nhiều và học hành đàng hoàng để viết hay hơn. Mình cảm giác như trong lòng mình có rất nhiều câu chuyện, những mảnh truyện mà mình đã cóp nhặt suốt dọc đường đời 29 năm qua, và có lẽ đã đến lúc mình lần lượt tìm cách kể những câu chuyện đó theo góc nhìn rõ ràng nhất mà mình nghĩ ra được. Khi còn bé mình đã từng ôm mộng làm nhà văn, từng mơ có được một quyển sách của riêng mình. Có lẽ đã đến lúc hành động để tiến gần giấc mơ hơn rồi. Dù chỉ đang đứng ở chặng khởi đầu nhưng mình tin rồi sẽ có lúc mình đến được cái đích mà mình tự đặt ra, dẫu có phải dành cả đời còn lại để lê từng bước một,
Điều mình mong muốn nhất bây giờ có lẽ là sức khỏe – cho mình và cho những người mình yêu thương. Mình đã có một tuổi thơ cơ cực và một thời niên thiếu không mấy vui vẻ. Mình từng trải qua những đợt bệnh trầm cảm đến mức chỉ muốn chết đi cho xong. Một con bé không biết bơi như mình đã phải dùng hết sức tàn lội qua cơn lũ nước mắt để có được một hiện tại tạm gọi là ổn định. Mình không mưu cầu một cuộc đời giàu có, mình chỉ muốn sống trọn cuộc đời này – cuộc đời mà mình đang được sống theo ý mình. Nên giờ mình chỉ mong còn sức khỏe để tận hưởng những niềm vui nhỏ bé và cống hiến nhiều thứ hơn cho cuộc đời này.