Đọc Tobie Lolness hồi 2015 và nhớ mấy câu móc xỉa trong đó hơn là nội dung, dù nội dung cũng xuất sắc không kém ✨
Những “So với hắn, một cái bô trông cũng có vẻ trí thức” và “Hai đứa bây nhập lại mới có được một bộ não hoàn chỉnh” đều gây sát thương cảm xúc cho mình Đúng là đôi khi mình chỉ suy nghĩ nửa cái não thôi, còn nửa còn lại shut down mất tiêu, nhất là mấy lúc bị kẹt xe 2 tiếng mới về tới nhà, mỗi ngày.
Vậy nên chắc là não của 2 chú heo con của mình và Bọ cộng lại cũng hông thể minh mẫn hơn được, nên hôm qua Bọ kêu tải Notion về để làm bộ não thứ 2, làm bộ nhớ di động, làm ổ cứng rời của 2 đứa mình thì nay mình mới đụng tới và test được. Chẳng những nó nhớ cho mà nó còn suy nghĩ rất deep cho luôn.
Sáng mình viết bừa một dòng đầu xong mình bấm AI trong Notion để viết tiếp, đọc xong tự nhiên rơi vào trầm tư ngang
___
Chắc mình già rồi, dăm ba con app không icon chi chít, không clip ơ nhảy nhót, không màu sắc ì xèo, mà mình cảm thấy cần phải giữ bên mình, cần phải install ngay. Tải game thì mình tải sudoku, nonogram, rummikub về tự thẩm mỗi khi chờ đợi, mỗi khi ngồi cà phê mà cuộc trò chuyện trôi dần về hướng nhàm chán. Mà mình đang đùa ai chứ, game mình chơi thú vị quá đi
___
Dạo này mình không đánh Liên minh, mình không bỏ game, nhưng mình cũng ít hứng thú với nó hơn, kể cũng lạ, người ta dễ dàng từ bỏ một thứ từng gắn bó đêm ngày chỉ đơn giản vì một vài lí do nhỏ bé, không phải do game chán đi hay mình thay đổi quan điểm về nó, chẳng ai có lỗi. Nhưng một ngày mình thức dậy nhận ra nó không quá quan trọng nữa, mà chỉ là một thứ giúp mình giải tỏa căng thẳng (đùa đấy, làm gì có). Như lúc Boom Online đóng cửa tại Việt Nam, mình cũng tiếc và buồn rất nhiều, nhưng chỉ vậy rồi thôi. Người ta luôn phải từ bỏ một thứ gì đó hàng ngày.
___
Hôm nọ mình có kể với Bọ về vài ký ức không hay trong quá khứ, anh im lặng lắng nghe, không ý kiến, không phán xét, chỉ đưa ra một góc nhìn rất khách quan để mình tự ngẫm. Mình thích nói chuyện với Bọ là vậy. Cũng may lúc đó, họ đã bỏ mình. Cũng may lúc này, mình tìm được anh.