Hôm qua sếp lại hỏi mình là có quen ai muốn làm biên tập viên full-time không, giới thiệu cho chị… Cũng khó ghê, mình còn chưa quen biết nhiều trong giới dịch thuật hay văn chương. Thực ra không giới thiệu cũng chả sao vì tuyển dụng không phải là trách nhiệm của mình. Nhưng mình thực lòng muốn giúp nhiều người có cơ hội được làm việc với những người sếp như sếp mình, nên cũng ráng để ý coi có ai phù hợp hông. Người đầu tiên mình tiến cử là… chồng mình. Chà, dù hiện tại ảnh chưa phù hợp lắm, nhưng mình hy vọng được làm việc trong môi trường trộm vía là tốt lành này, ảnh sẽ phát huy được khả năng của ảnh. Cái viễn cảnh ngày ngày đi làm chung đi về chung với chồng nó dui tới mức tối qua mình tưởng tượng mà khó ngủ luôn.
Sáng nay ảnh mới nhận được bài test của sếp mình nè, phải chờ coi kết quả ra sao đã, hy vọng mọi chuyện suôn sẻ thì tháng sau ảnh sẽ được ngồi làm kế bên mình, dọn chỗ sẵn luôn rồi =))).
Hôm qua nói với sếp chuyện chồng mình ứng tuyển vô làm chung, mình có nói thêm là nếu không tiện thì không tuyển cũng không sao. Sếp kêu “trời, chuyện bình thường, đâu có nhiều người có thể dịch tốt đâu em, và là ai đi nữa thì cũng là test rồi mới dịch mà, em đừng lo nữa”. Giây phút đó mình (lại một lần nữa) cảm thấy đã chọn đúng mentor để theo nghề. Tự dưng sau bao nhiêu năm nhảy hết chỗ làm này đến chỗ làm khác, giờ mình lại (tự lực cánh sinh) vào được cái chỗ có một người sếp có khả năng khiến mình tràn đầy động lực làm việc. Đúng kiểu cố gắng chịu đựng cuộc sống đủ lâu thì sẽ đợi được điều tốt í. Quan trọng là không được ngừng tranh đấu và tìm kiếm điều mình muốn. Năng lượng manifest của vũ trụ có lẽ đúng thiệt nha!