Hôm nay sếp bảo mình là năm nay cố gắng đề xuất thêm đề tài mới thay vì chỉ vote đề tài của người khác đề xuất. Chà, cũng nhọc phết đấy! Mình bị lười đọc tiếng Anh. Yêu tiếng Việt quá nên khi nào chẳng đặng đừng mới phải đọc cái gì đấy bằng tiếng Anh thôi. Cũng ngộ, vì lúc dịch thì mình dịch hay lắm haha. Chắc tại mình lười. Nhưng thôi, vì một đất nước Việt Nam nhiều đầu sách hay và nâng cao dân trí, năm nay mình sẽ cố gắng đọc nhiều sách tiếng Anh để đề xuất cho công ty mua về dịch.

Ngoài vụ đề tài thì sếp còn bảo mình xây dựng đội ngũ cộng tác viên dịch. Cũng khó nốt huhu. Đếm đi đếm lại quanh mình chả mấy ai giỏi tiếng Việt. Người giỏi thì ít, kẻ tưởng mình giỏi lại nhiều. Mình ghét nhất ai bảo ối dồi ôi dịch dễ mà. Ô kê dễ thì mời dịch hộ ạ. Thời buổi AI tràn lan đầu đường cuối xóm, nếu dịch chẳng “có hồn” hơn lũ chúng nó thì thôi nên ngậm cái mồm vào. Thật sự mình cảm thấy việc dạy và học tiếng Việt ở chính cái đất nước này có vấn đề nghiêm trọng. Đứa nào cũng tưởng mình giỏi tiếng Việt, nhưng viết cái stt chục dòng lại sai hết quá nửa. Nghĩ mà buồn. Không biết bao giờ đất nước mới đi lên. Đến bao giờ người ta mới nghiêm túc học thứ tiếng mẹ đẻ của mình cho đàng hoàng vững vàng trước rồi hẵng học tiếng nước khác. Và đến bao giờ người ta mới thôi coi bất cứ một cái nghề nào đấy là “dễ ăn”. Buồn thay cho đời. Mà sao mình dễ buồn thế nhỉ?