Hôm nay ngồi đọc bon mình chợt nghĩ sao mà mình may mắn được làm việc với sách. Cảm thấy như mình đã tìm được ikigai vậy đó. Thiệt ra trước giờ luôn biết ơn bản thân đã không ngừng cố gắng tìm cho bằng được công việc mà mình cảm thấy có thể gắn bó cả đời. Nhưng ai mà có dè không những bây giờ gắn bó mà còn được thăng hoa trong lúc làm, giống như cái đam mê của mình được vuốt ve suốt 8 tiếng mỗi ngày vậy. Đôi lúc mình thấy hạnh phúc khi làm việc đến mức mình nghĩ nếu ai mà biết được cảm giác của mình thì họ sẽ rất ghen tỵ với mình!

Trộm vía ngàn lần nữa là sếp mình ổn áp, công ty thì nhân văn. Hiếm có công việc nào mà mình mê sếp đến vậy. Giờ mình coi sếp như idol, cả về chuyên môn lẫn cách đối nhân xử thế. Chừng 10 năm nữa mà mình giỏi được bằng một nửa của sếp thôi là cũng mãn nguyện rồi.

Điều duy nhất cần làm bây giờ là cố gắng hơn nữa! Phải giỏi hơn! Phải làm sao cho tổ nghề độ ! Phải rèn tiếng Việt thiệt là nhiều. Chứ không có được ru ngủ bản thân trong niềm vui được làm việc với đam mê.

Công việc khiến mình có hứng viết. Đang tập viết mỗi ngày chừng 300 chữ xem sao. Hồi nhỏ ước mơ làm nhà văn, lớn lên ước được làm nhà thơ, giờ thì chỉ ước được đọc sách mỗi ngày, vậy là đủ, không cần trở thành ai cả.