>>> Lí do cho việc không đánh số, không đề tên, không khuyến khích bình luận… bởi vì mình muốn những câu chuyện ở đây trọn vẹn trong bản thân bài viết và có tính ẩn danh. Giả sử mình đọc xong, có suy nghĩ và chia sẻ cá nhân, thì nên viết bài mới. Có thể đối thoại với bài viết dựa trên ngày tháng, ví dụ “Tới bài viết ngày 1/2/23”, viết ở dòng đầu tiên bài viết mới.
Với mình (tuổi 30+) thì nhu cầu về đối thoại hầu như không còn. Những gì cần biết, đều đã biết, và những gì chưa biết, thì không thể nói và truyền tải bằng lời. Nếu có cái gì muốn đọc muốn nghe thì thường là những góc nhìn khác về cuộc sống hay cách con người suy nghĩ trong những hoàn cảnh cụ thể.
Nó giống như cái “sân khấu”, trong giây phút nào đó chúng ta mời nhau lên băng ghế đầu, kể lại trình bày lại một câu chuyện. Nó kết thúc ở đây, không có về sau, không có tương tác với khán giả. Việc này giúp cho câu chuyện được tự do hơn.
Minh có đứa bạn 20 năm, con đường khác nhau nên không còn chung nhiều suy nghĩ, gặp nhau thì kể lại chuyện này chuyện nọ, nhưng bản chất là bản thân đang diễn giải, sắp xếp, viết lại câu chuyện-cuộc đời, còn đứa kia hiểu gì không quan trọng. Nó có hiểu như mình hiểu không? Chắc là không. Chuyện cá nhân nên kể-ra-biết-vậy, nếu đứa bạn có hỏi hoặc yêu cầu nhận xét thì mới nói, và thường chuyện cá nhân thì kể ra để nhẹ lòng chứ không còn chia sẻ ngang hàng. Ví dụ hồi 20 gặp nhau kiểu: Tao mua bó hồng này tặng gái, được không? Còn 30 thì kiểu: Tao mới đưa gái đi chơi, mệt mỏi! Dấu ! khác dấu ?
Ở 20 bản thân mình muốn thay đổi thế giới, thay đổi người khác, muốn được thể hiện, muốn được hiểu… Giờ bản thân chỉ muốn ở yên, muốn đủ sức để chấp nhận và thay đổi chính bản thân mình. Để làm được điều này cần suy nghĩ sâu. Mình cảm thấy những cuộc nói chuyện, trao đổi hay chia sẻ bình thường chỉ làm câu chuyện “man mác” đi, và vì thế dễ vui và dễ tiêu hoá. Còn bản thể vấn đề thì cần một mình để tự vấn, tự suy nghĩ và tự tìm giải pháp.
Cũng có thể tính cách hay giai đoạn này của cuộc đời là như vậy. Nói vui là bài không có ba bích không có hai cơ thì nín thở bốc bài chờ qua lượt. Bao giờ bài móm không phỏm thì tìm “sân khấu” để xem bọn khác đánh tiếp như nào, úp bài chia ván mới hay sao. Áp dụng vào nếu thắng thì vui thua thì thôi, và chấp nhận đời thì thua nhiều hơn thắng, không comment, không feeling.
PS: Abosulety là một mảnh bản thể 20 của mình. Giờ 30 thì vợ mình gọi mình là Ben Ben. Ben Ben là bản thể mới. 574words này lập ra để mình xem và lên “sân khấu” rồi tập sống cuộc đời Ben Ben.