Tâm trí con người là một khu rừng rậm rạp. Chắc hẳn là vậy. Vì mình đang lạc lối trong mê cung tâm trí của chính mình. Ngay lúc này, mình đang ngợp đến choáng váng vì những cảm xúc trong đầu. Mình không thể gọi tên vì mình không thể biết hiện đang có bao nhiêu thứ đang quẩn quanh, chồng chéo trong đó. Có lẽ nó đang cảm nhận quá nhiều, nghĩ về quá nhiều, nó đang muốn nói nhưng chẳng tìm được lời và cũng chẳng có người nghe.
Mình đã từng cho rằng âm thầm và cất giữ cho riêng mình là một cách sống, là một cách phản hồi nhưng hình như mình đã sai. Như tất cả mọi thứ trên đời này, việc cất đi chỉ làm nó nén lại chứ không mất đi, và khi đến một độ nén nhất định, nó sẽ bùng nổ. Cảm xúc cũng thế, nén một cơn giận, cất một cảm giác bất mãn, giấu một khao khát đươc yêu hay kìm lại một lời muốn nói sẽ chỉ khiến lòng mình nặng thêm và tạo thêm một ngăn tối trong hồn. Đôi lúc, mọi thứ sẽ như ngay lúc này, không vì bất cứ một lí do gì, đột nhiên những gì mình cảm nhận bỗng trở nên quá nhiều, mình không dung chứa nổi, mình muốn nổ tung vì cảm xúc.
Mình thích học, mình thích đọc nhưng chỉ ở mức bề mặt. Mình biết nhiều nhưng chẳng biết cái gì sâu. Mình thích những thứ có thể tạm gọi là sâu sắc như là triết học, nghệ thuật, mình có nền tảng khoa học nhưng lại có vấn đề về cách bày tỏ, mình sợ cảm giác bị gọi là một kẻ sến súa, lập dị, dạy đời. Mình muốn được lắng nghe và thấu hiểu nhưng dường như không ai quan tâm những thứ mình quan tâm, không ai muốn nghe những thứ mình biết và muốn biết. Đôi lúc mình cảm thấy cô đơn kinh khủng, cảm giác như chỉ trơ trọi mỗi mình mình trong một thế giới của chính mình. Mình đã đóng cánh cửa lòng mình, lâu đến nổi dường như tất cả bản lề đều rỉ sét và mình không biết nó có còn thể mở được không. Có vẻ như mình sống trong thế giới nội tâm nhiều hơn trong đời sống thực. Mình vui nỗi vui của nội tâm phù phiếm, buồn nỗi buồn từ một cảm giác xa xăm vô thực. Mình trốn vào tinh cầu của riêng mình và rời xa khỏi thực tại. Mình không dành đúng sự quan tâm cho bất kì thứ gì ngoài đời thực như công việc và những mối quan hệ.
“Cô đơn là một cái bẫy quyến rũ, một loại độc dược mà một khi đã nếm thử sẽ trở thành thói quen. Sự bình yên và tĩnh lặng bao phủ bạn như một chiếc áo choàng, khiến bạn quên đi những ồn ào của các mối quan hệ con người. Theo thời gian, mong muốn tránh xa người khác ngày càng gia tăng vì nó làm tiêu hao năng lượng của bạn và phơi bày sự mong manh của bạn. Cô đơn có thể dường như là một nơi trú ẩn, nhưng nó chỉ là ảo ảnh cô lập chúng ta khỏi những kết nối thực sự.”