Chào Absolute!
Mình viết không nhiều, vì mình viết thiếu đầu đuôi xuôi ngược. Chữ cứ nhảy ra tới đâu là văn dài tới đó.
Đọc một hồi thấy sao mà nhiều chuyện ở trong đó quá vậy, nhiều thông tin quá, não tiếp nhận hổng được, người đọc nói tui thấy văn bạn này chưa hay.
Tính mình ở ngoài đời thực, từa tựa vậy. Làm chưa xong việc này thì việc khác xảy tới, ôm luôn. Làm luôn một lần nhiều việc, và luôn làm như thế tới khi nào nó xong thì thôi. Cứ tưởng xong là các việc nó cùng xong, nhưng không phải. Mỗi việc xong vào một thời điểm khác nhau, rồi lại liên tục có những việc khác đi tới. Thế là mình luôn trong trạng thái có nhiều việc trong tay một lúc 🙂
Nhớ mình của lúc thanh niên, ý là 20 tuổi. Chơi bạt ngàn, nếm được vị của gió, hương của lúa trong mỗi chuyến đi. Đi bằng gì cũng được: xe máy, xe bò, xe khách, đi bộ,…
Đó là cái thời mình thấy bản thân cực kì vui, được giải phóng và hoàn toàn vuiii nhất, trong trẻo nhất. Nghĩ suy sáng tỏ nhất, biết thích biết ghét, biết yêu. Và quan trọng nhất là giác quan “first impression” rất nhạy. Gặp một người mới, luôn định nghĩa được người ấy như thế nào (lúc ấy mình chỉ có 2 lựa chọn: người tốt hay người xấu). Hầu hết người mình gặp là người tốt. Luôn khiến mình ghi nhớ điểm nổi bật của người ấy là gì, và rất nhanh chóng để mình cảm nhận được như thế. Quan trọng hơn, là niềm tin rằng first impression ấy luôn đúng.
Có một người thanh niên nọ, chưa biết làm gì, uh, chưa biết cuộc sống này đang hướng tới đâu, bải hoải con người khi động lực rất ư là rời rạc và nhạt nhòa, thì người ấy chọn một bản nhạc, một cách rất tự nhiên, bài nào giữ mình lại thì mình ngồi ở quán đó. Ánh mắt đụng vào đâu âu yếm mình thì mắt mình dừng chân ở đó thiệt lâu.
Rồi người ấy bước ra khỏi cùng hỏi chấm ấy. Tìm thấy những thú vị. Bắt lấy, quan sát và quan sát.
Liệu rằng, cái người tác giả nữ viết thiếu logic kia có gặp được bạn nam thanh niên nay đã ~30 này không nhỉ? Tại Sài Gòn.
<3