Trước tôi không để tâm vào việc cúng bái lắm. Nếu như việc cúng là để xin này xin kia, thì tôi không cần, bởi lẽ tôi không thấy tôi thiếu cái gì cả, và không có cái gì tôi thích mà không tự tìm lấy được cả. Thậm chí tôi còn thấy hơi khó chịu với việc người ta cứ đi cầu tài, cầu duyên, cầu tự ở chỗ này chỗ kia, bởi tôi coi những sự cầu xin ấy là biểu hiện cho lòng tham của con người Có sao thì dùng vậy thôi chứ sao phải xin. Tôi vẫn đi đền chùa để vãn cảnh, vẫn tham gia cúng tổ tiên ông bà để tưởng nhớ dù đương nhiên tôi chỉ nhớ những người tôi biết, còn những người tôi không biết, thì cũng chẳng có gì để mà nhớ. Nhưng gần đây, khi đã có gia đình và con cái, tôi mới bất chợt nhận ra cuộc đời tôi vốn là tràn ngập những sự may mắn. Cuộc đời tôi, theo một cách nào đó, được an bài một cách kì diệu: được gặp những người cần gặp, được làm những việc cần phải làm, được sống một cuộc đời- cho tới nay- bình lặng không tiếng tăm, nhưng thoải mái, thong dong. Có những vấn đề tôi chưa bao giờ phải nghĩ tới và những mưu cầu chưa bao giờ lướt qua đầu tôi, chỉ đơn giản là bởi vì tôi không cần xét tới chúng. Rồi tôi chợt tỉnh hồn nhận ra: thái độ không cần cầu, không cần xin kia của tôi có lẽ là kết quả của một loạt những đặc quyền (privilege) mà tôi được hưởng từ khi sinh ra, chứ chẳng phải là vì tôi tự thân tốt đẹp gì. Những thứ đặc quyền tôi tưởng bình thường, kiểu như: được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ cha mẹ, có một ông bố thích đọc sách, được đi học, được ăn no v…v là mong cầu của rất nhiều người khác. Con người có quyền mưu cầu hạnh phúc, cho nên người khác có tìm tới cửa Phật, cửa Thánh mà cầu xin, thì cũng là xác đáng mà thôi. Từ đó tôi cũng thay đổi luôn quan niệm về chuyện cúng. Việc thờ cúng, ngoài để cầu xin hay tưởng nhở, còn là dịp để nhắc nhớ bản thân rằng: cuộc đời ta chẳng phải một tay ta gây dựng nên. Chí ít thì thân thể này cũng là do cha mẹ, ông bà tổ tiên ban cho. Còn cao hơn nữa, là một thế lực to lớn hơn con người, tạm gọi là Tạo hóa. Tạo hóa ấy do một hay nhiều thứ tạo thành, có ý thức không, có biết yêu biết ghét không, có công bằng hay không…, là câu chuyện triết học xa xôi mà hết đời này có thể ta cũng không biết rõ được. Nhưng so với nó, ta nhỏ bé và vô thường. Ta chỉ là hạt bụi nương nhờ vào tình thương của Tạo hóa. Nếu được sinh ra không khốn khổ, lại có một chút đầu óc để tư duy, nhất thiết phải biết ơn tất cả những người, những vật, những đấng… đã ban cho ta những điều ấy.