Nghĩ lại về mối tình cũ, lòng tự dưng thật buồn và nuối tiếc. Mình chẳng hiểu tại sao mình lại khao khát sự quan tâm từ người làm tổn thương mình?

Có lẽ mình còn chẳng yêu bản thân bằng những lời nói dối về tình yêu của người ta. Buồn thật. Chuyện từ lâu rồi, nhưng nghĩ lại thì vẫn đau quá.

Mình nghĩ họ sưởi ấm trái tim mình, nhưng không, họ đốt cháy nó. Ừ. bây giờ mình chẳng thể mở lòng với ai.

Khao khát yêu và được yêu, khao khát sự quan tâm và trao đi sự quan tâm ấy cho ai kia, nhưng lại vô cùng sợ những lời nói dối, những lời phản bội và sự bỏ rơi.

Khó để nghe những lời nói thật đến vậy sao? Dù chỉ đơn giản là một chữ “yêu”.

Yêu là gì? Được yêu là gì? Chẳng thể hiểu, Tệ thật khi cứ nhầm tưởng giữa tình yêu và cảm xúc nhất thời, hay sự giả dối.

Ai đó giới thiệu cho mình một khóa học dạy phân biệt những lời nói dối trong một mối quan hệ được không? Mình thấy khó quá, cứ phải suy nghĩ xem họ đang thật lòng hay đang chơi bời, chẳng bao giờ có thể tin tưởng hoàn toàn rằng họ thật sự nghĩ về mình như thế.

Mình ước mình thật sự có một mối quan hệ mình có thể thoải mái tin tưởng người ta thay vì đi tìm kiếm, dò hỏi xem họ có đang lừa mình không. Mình ước có người trao cho mình cảm giác gọi là nhà, bởi nhà là nơi mình tựa đầu vào.

Mình thuộc về thiên hạ, nhưng mình không thuộc về “ai”, không ai thuộc về mình. Trao đi mọi thứ, dâng hiến mọi thứ, nhưng ai sẽ thật sự làm những thứ đó cho mình thay vì mình làm cho họ?

Muốn yêu, muốn được yêu, theo cách chân thành, giản đơn, không lừa dối, không phản bội…