Tự do gồm 2 phần, đó là được làm điều mình muốn, và không phải làm điều mình không muốn.
Càng có tuổi thì cái sau càng quan trọng hơn. Chúng ta bị ràng buộc trong luật lệ, quy chuẩn, mong muốn, ước mơ, hi vọng… của xã hội, bạn bè, gia đình… Có thể chúng ta không còn mong muốn nhiều điều, nhưng xã hội, bạn bè, gia đình lại mong muốn ở chúng ta nhiều điều.
Và như thế chúng ta lại cố gắng làm cái này cái nọ, như đi làm chăm chỉ, cố gắng nhịn nhục thay đổi bản thân để đóng thuế xây dựng xã hội và nuôi dưỡng gia đình. Hoặc là giúp đỡ và hỗ trợ cho ước mơ hay mong muốn của người xung quanh.
Đôi khi chúng ta thấy mệt mỏi quá, và thấy tất cả những việc trên đều vô nghĩa. Nhưng chúng ta không thể rên rỉ những câu như “Tôi không muốn đóng thuế cho giấc mơ người khác”, bởi vì làm vậy chúng ta thành người ích kỉ. Một cái xã hội hay một tập thể nói chung sẽ luôn cố gắng đào tạo cá nhân thành người không ích kỉ, tức là cá nhân phải hi sinh cho người khác, cho tập thể, và vì thế tổng thể của xã hội hay tập thể sẽ đi lên.
Làm người ở trong xã hội này, chỉ cần không ích kỉ được tầm 20 năm là hoàn thành nhiệm vụ,
20 năm cũng dài. Chúng ta luôn phải cố gắng, và trong lúc cố gắng thì sẽ rên rỉ, buồn bã và cay đắng. Chúng ta lớn lên vô tư là do bố mẹ hay xã hội đã đóng thuế cho chúng ta. Giờ đến lượt chúng ta đóng cái thuế đó.