Mình ngày càng bị vật chất hoá, tức là lượng hoá mọi thứ về một giá trị quy đổi và đưa ra quyết định dựa trên điều đó. Điều này làm mình coi mọi thứ như sự trao đổi, khi mình bắt buộc phải nhìn thấy cái được, cái mất và cái được phải lớn hơn cái mất thì mới yên ổn làm. Vấn đề là đa số vấn đề đến từ những giá trị mù mờ, hoặc xảy ra trong khoảng thời gian/mối quan hệ kéo dài, khó để lượng hoá chính xác trong một thời điểm nhất định.
Có ai nhìn rõ sáng mai
Mà một cuộc đời thì dài
Sự lượng hoá này là kết quả của một quá trình biến đổi bản thân dài. Giờ mình không còn lượng lự, áy náy hay suy tư trước những sự việc mới. Không còn tốn năng lượng, tâm sức hay cảm xúc cho những cái như vậy. Vô cảm và khắc nghiệt hơn, nhưng ẩn dưới một vỏ bọc mềm mỏng và chuyên nghiệp hơn.
Đôi khi ở dưới vỏ bọc đó có một cái tôi đang cười nhạt và lầm bầm kiểu Just show me the money. Còn ở trên thì là vẻ mặt ngây ngô háo hức, vẻ mặt tập trung suy tư, vẻ mặt mệt mỏi bất cần… Tuỳ hoàn cảnh miễn sao tối đa cá nhân, tức là ít công sức bỏ ra và nhiều lợi ích thu vào.
Thế mà tầm 5 7 năm trước mình là đứa không muốn tính toán và sống khá hồn nhiên, phần nào bản năng. Sống vô lối nhưng vui hơn vì không phải để tâm nhiều, còn khi muốn làm hay bộc lộ gì thì làm ngay. Giờ thì như mặc nhiều cái áo không hợp người. Hơi khó chịu nhưng không biết làm sao, đành tự tạo một tư thế chung nhìn cho tươm tất là chính.
Nhắc đến áo thì mới nhớ là quần áo của mình hồi bé toàn đồ thừa của anh chị. Mãi gần đây lấy vợ rồi mới mua được mấy cái thích thích xịn xịn và quan trọng là được tự chọn theo sở thích cá nhân. Đúng là cái nếp sống hồi bé nó ám vào tính cách con người.