Dear friend,
Nếu bằng lời để bạn cảm được cái cảm giác ngồi từ hành lang nhà tớ nhìn xuống bậc cầu thang và mấy cái cây siêu to ở dưới sân cùng không khí mát mẻ sau cơn mưa thì chắc lẽ bạn cũng sẽ cảm giác dễ chịu bình yên nhiều phần.
Dạo gần đây của tớ không căng thẳng nhiều, nó trôi trôi nhưng chắc nhiều phần do trời nóng quá nên ít ỏi để cảm giác thật dễ chịu như hôm nay. Cả khi ghi mấy dòng này tớ cũng mới tập trung ngồi học một lúc rồi nữa. Vì lâu quá tớ chẳng học hành gì nên thấy có vui nhẹ.
Hôm qua tớ gặp cái bạn kia, tự nhiên suy nghĩ là tớ sẽ thích một người thế này. Một người ngồi đợi lâu chờ xét nghiệm và đợi tiểu phẫu nhưng không trách móc hay tỏ thái độ khó chịu. Cả nhổ xong mỏi mệt hay hôm qua cạo vôi xong đau nhiều cũng nhẹ nhàng cảm ơn chào tớ. Nhắn tin sau nhổ bảo có sưng nhẹ và đau đau thì vẫn cảm ơn vì đã hỏi thăm. Bảo ai đó thế này thế kia như vậy là quá nhanh nhưng cái cảm giác thiện lành và nhẹ nhàng làm tớ thấy ở họ có bình yên phần nào.
Hôm nay chị Loan gọi về nhà nói chuyện với hai bé ở quê. Bé Nho bảo sao lâu rồi mẹ không chở con đi học. Nghe thương thật sự. Chị Loan quyết định ôn thi và học ngành bs RHM sau khi đã có 2 đứa con ở quê và ở tuổi 33. Mỗi lần gặp chị là tớ cứ chìm sâu vào ngồi nghe chị nói về việc đi học lại sau mấy mươi năm, quá trình đấu tranh để ôn thi đại học, cả việc nhớ con rồi khóc, vừa nhồi một đống từ chuyên ngành và thi mãi miết… Tớ nể chị và gia đình chị thực sự. Chắc tớ nên đi học sau đại học sớm, chứ nghĩ viễn cảnh con khóc và vừa ôm con vừa học bài tớ thấy sợ hãi quá.
Chúc cho mọi người niềm vui và cơ hội gặp ai đó, làm gì đó lòng thấy nhẹ nhàng, nếu may mắn có thể có động lực làm gì đấy tốt đẹp.
– nhân một ngày mưa xong siêu mát.