Lại một ngày trời kiệm nắng và tôi lại rơi vào trạng thái lửng lơ. Sợi dây hoài niệm dường như dài vô tận, tôi cứ ra sức kéo, kéo hoài mà chẳng với được đầu còn lại. Chìm trong vũng kí ức hỗn độn, bỗng dưng tôi thấy nhớ một người. Không phải ngoại, không phải một người quen cũ, không phải những người bạn thuở ấu thơ. Tôi nhớ chính mình. Tôi nhớ tôi của hai mươi năm trước, tôi của mười lăm năm trước, tôi của mười năm trước, tôi của năm năm trước, tôi của ngày hôm qua.
Việc nhận ra mình đã thay đổi nhiều đến nhường nào thật sự làm tôi hoảng sợ vì những thay đổi diễn ra quá từ từ và chậm rãi. Mỗi ngày lại có một điều gì bé như hạt bụi đắp vào chỗ này trong tâm hồn tôi rồi chỗ kia lại khuyết đi một một điều gì nhỏ xíu như vết xước.
Thỉnh thoảng tôi lại làm một vài điều mà mình không hay làm, có lúc tôi làm những thứ mà mình rõ ràng là không nên và tự nhủ đây là làn đầu tiên và duy nhất. Rồi bỗng một ngày nhìn lại, chỗ được đắp thêm vào đã từ lúc nào trở thành một cục u, vết xước ngày nào đã trở thành một lỗ hõm. Điều tôi không thường làm từ lúc nào đã trở thành thói quen, thứ tôi không nên làm và đinh ninh rằng mình chỉ thử một lần giờ đã trở thành một tật xấu không bỏ được. Tôi đã khác. Không hẳn là hoàn toàn xấu đi nhưng cũng không thể nói đã tốt hơn. Chỉ là tôi hiện tại không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Và bỗng nhiên tôi da diết nhớ chính mình.