Định lên đây tìm gì đó để đọc nhưng rồi lại thấy câu chuyện của thanh niên Bàn Miêu. Tự dưng tôi có chút giễu cợt, chút chạnh lòng. Tôi thú thật chẳng buồn chi mấy cho cậu ta đâu. Chỉ là chuyện của cậu ta làm tôi nghĩ tới một người khác. Một người con gái mà tôi và cô có chút ái tình xen vào đường đời cả hai. Tôi chẳng bị cô ta lừa gì đâu, tôi khôn lắm. Thậm chí tôi làm khổ cô kha khá, tôi lãng tránh và cự tuyệt cô nhiều lần dù tôi cũng cảm thương tình cảm của cô dành cho tôi, dù đôi lúc tôi vẫn buông lời đắng cay về cô và những gã nhân tình của cô. Ừ, chính cái gã nhân tình đó làm tôi gõ bài này. Hắn là một con mèo mập, mèo thì không chắc nhưng mập thì chắc là mập rồi. Lúc đầu nhìn cái dáng vẻ mập mạp và cách ăn mặt có phần giống mấy tay buôn xe tôi nghĩ rằng cô ả chắc cặp một thằng con nhà giàu nào đó. Hai người thắm thiết như kiểu sắp cưới nhau, ảnh toàn hôn hít và du lịch. Cho đến một ngày, cô ả tạo Facebook mới, như một thói quen, ả gửi lời mời kết bạn cho tôi đầu tiên. Sau đó, tuyệt nhiên cô ả chẳng thèm nhắc gì đến thằng ú kia. Facebook của hắn cũng không còn cập nhật gì đó, tấm hình đại diện và ảnh nền hai người ôm hôn nhau vẫn nằm đó. Tôi khá khó hiểu không biết họ ra sao. Có lần gặp ả và đám bạn tôi, chúng nó đùa tôi rằng khi nào đến với ả. Tôi cười nói ả sắp lấy chồng mà. Ả nói “tôi đang ế để chờ ông”. Quái đản. Trong một lần say, tôi tò mò vào lục Facebook thằng béo kia có đăng tin gì trong các group công khai không thì phát hiện. Nó chỉ mới ra trường và nhỏ hơn bọn tôi gần 5 tuổi. Nó làm bán hàng và tìm job làm thêm ở mọi khung giờ từ sáng đến tối. Ngoài ra thì nó đi hỏi mua từ tour du lịch, ly starbucks, đồ CHARLES & KEITH, DIOR… Tôi đinh ninh nó có bồ mới rồi, mà mới thế quái nào khi nó còn để ảnh con ả kia. Tôi lờ mờ nhận ra vài điều, thật khốn nạn! Nhìn một người mình từng yêu, vẫn yêu mình và yêu một cách mù quáng lẫn ích kỷ chẳng dễ chịu tí nào. Năm rồi khi tôi nói tôi có người yêu, ả ta lại giở trò rươm rướm nước mắt kiểu em đã luôn chờ anh mà. Tôi cười khẩy hỏi cô ta về thằng ú độn kia. Ả lắc đầu và nói nó chỉ là thằng ngu, ả yêu tôi thôi và chỉ có tôi, ả khóc mà nó rằng ả đã luôn chờ tôi. Tôi cười mĩm và đáp “vậy bà chờ tiếp nha” rồi bỏ đi. Tôi thoáng nghĩ trong đầu “đúng là lũ ngu thì hay dính vào nhau”. Nghĩ lại mình cũng khốn nạn chẳng kém. Nhưng mà vui mà nhỉ? Không biết thằng nhóc ú độn kia đã khôn ra chưa, ảnh đại diện vẫn là hai đứa ôm nhau. Khốn kiếp thay cái con ả đó thật.