Chào Absolute!

Đặt tay lên phím, gõ những ngón thon dài, thấy chữ trôi nhè nhẹ…

Hôm nay mình cũng trút được một ít gánh thởi dài, khi mà biết thế nào là be yourself. Gặp một người mình biết là chả hợp vibe gì, nhưng cứ thử, gặp rồi mới biết ‘làm cách nào sống bình thường’ trong hoàn cảnh trớ trêu?’. Mỗi câu giao tiếp đều lột tả được sự trớ trêu ấy.

B: Anh có một thằng bạn nó về, đi thăm mấy công ty chuyên trái cây xuất nhập khẩu ấy mà.
Mình: Vậy công ty nào ở Saigon được nhắc tới khi người ta nhắc tới trái cây xuất khẩu anh nhỉ?
B: không không. Nó xuất nhập bên nước ngoài, giờ về đây, đi thăm mấy công ty bán cho nó,…

Rồi ăn cơm với đậu hũ, món khá ngon, và mình đang đói. Có một bữa ăn với người mình quan tâm hơn hẳn thử thách bản thân vào hoàn cảnh thế này, Absolute từng ngồi 1,5 tiếng đồng hồ với nửa lít nước suối, nửa lít nước râu bắp và nửa lít trà đá chưa? Sau cùng, mọi loại nước đều hết sạch. Vì người ta chả biết phải nói gì vào cuộc hội thoại nên cứ uống nước ừng ực. Ngoài trời 38 độ đâu có phải là lý do.

Với, thoạt nghĩ, mình cứ lững lờ trôi, có cũng như không thế này lại hay. Trước đây mình vẽ chữ hụt hẫng lên mặt luôn á, người đối diện chắc chắn bị biết rằng vì họ là nguyên nhân ngay.

Còn bây giờ, à, mà thật sự lững lờ cho nó trôi hay vẫn còn khúc mắc trong lòng, liệu có mắc nợ bữa cơm trưa ấy?

Absolute trưa nay ăn gì? Có một cuộc hội thoại ngòn ngọt trong khi dùng bữa chứ ha?