Hôm này, tôi quyết định sẽ vừa uống vừa xem phim. Tôi tình cờ chọn được bộ phim “Người Đua Diều”, một câu chuyện đã từng ám ảnh tôi từ khi đọc truyện: Thành phố Kabul năm 1978, câu chuyện về hai cậu bé Hassan và Amir. “Người Đua Diều” đưa ta đối mặt với nhiều cảm xúc, nhất là về tình bạn và lòng dũng cảm. Đọc và xem câu chuyện này, tôi phải đối mặt với chính bản thân mình, không thể tránh né được. Tình bạn giữa các đấng nam nhi, giữa anh em, là điều mà hầu như phụ nữ không thể hiểu, thậm chí còn có rất ít đấng nam nhi cũng không thể hiểu được, dù có nhậu chung hàng ngày. Chúng ta chỉ có thể cảm nhận được tình bạn khi còn trẻ thơ, khi cùng nhau vui đùa, khi đối mặt với tình yêu và với những hoài bão. Những người trưởng thành muốn duy trì tình bạn cũng phải giữ vững tâm trạng đó. Có người may mắn, có người không, chỉ biết gọi điện hoặc nhắn tin cho nhau, tưởng rằng đó là tình bạn. Những người bạn của tôi thường yêu thú cưng, và tôn trọng tình cảm chân thành từ chúng. Tình bạn thực sự có giá trị như tình cảm của thú cưng ta dành cho ta: chân thành, trung thành và vô điều kiện. Về lòng dũng cảm, không gì có thể hiểu được hơn khi ta đã trải qua nỗi sợ hãi. Đó là khi ta mới thấu hiểu được ý nghĩa của lòng dũng cảm, và cảm nhận được sự lo lắng của Amir khi chứng kiến Hassan bị bắt nạt, cũng như hành động của cậu ta khi cố gắng bảo vệ Hassan.