Mình là Thiên Bình chính hiệu. Làm gì cũng phân vân, còn ba phải muôn phần. Cái cảm giác chắc chắn về một điều gì đó không xảy ra thường xuyên với mình, nhưng cái gì mấy khi mới rõ ràng là chính nó đấy, không có nhưng.
So với một người chạy trước mình 1 tiếng rưỡi rồi đợi mình ở đích thì khi bạn đăng ký 21km và bảo sẽ chạy 10km rồi dừng vào lề hoặc đi dạo quanh quẩn vui vẻ thì với mình: bạn chắc chắn không phải là người đó rồi, kể cả việc chạy cùng luôn. Bạn bảo đọc đâu đó chạy quá sức sẽ hại thận. Bạn không làm gì tổn hại bản thân theo cách hành xác. Bạn lặp lại việc về đích 21km không có trong dự định ba lần.
Khi đấy mình nói gì nhỉ. Mình hối hận việc rủ bạn chạy giải HM rồi bảo cuộc đời đâu có mấy lần được lựa chọn để mình đấu tranh tự hành xác mình trong mỗi nhịp thở vậy đâu. Giá như mình có thể nói chậm lại 1 tí, im lặng nhiều nhịp hơn để nghe được những suy nghĩ thực sự của chính mình. Mình cũng không có quyền đánh giá bạn, mình chỉ nhìn lại cách mình cảm nhận mọi việc. Trước đó mình đã nghĩ lần này không về đích trong sự trống vánh rã rời một mình nữa, mà có người đồng hành rồi. Mình nhận ra mình không thất vọng, mình chỉ chắc chắn trong những lần ít ủi là: mình phải trau đồi thêm năng lực tự vui với chính mình, và mình có vẻ cảm được người mình muốn ở cạnh là người không như nào. Cái suy nghĩ đó rõ ràng đến mức mình thấy mình sáng sủa và nhẹ nhàng nhiều phần.
Lần chạy này mình sẽ chạy nhiều hơn, sẽ đếm nhịp thở, sẽ không trân vẻ mặt chết trôi lúc về đích. Mình có rất nhiều quy trình trong đầu rồi. Quy trình chứ không phải chiến lược.
Những thứ mình làm sai gần đây làm tim mình lỡ nhiều nhịp. Ngày mai mình sẽ nghĩ về những quy trình sai đó. Đặc biệt là quy trình xin lỗi cảm ơn một cách tử tế, từng người từng người một.