Absolutely thương,
Nếu viết thư mà không muốn người nhận ‘đánh giá’ thì làm thế nào nhỉ?

– Tuần trước mình cảm thấy đến lúc phải dọn phòng rồi, bèn book một cô về, cô ý dọn dẹp thật chuyên nghiệp cho một buổi. Vừa bỏ cái điện thoại quay qua, nhìn lại căn phòng, mình tự nhủ, thế này thì cô ý đến cô đánh giá lắm. Thôi, dọn sơ một chút.

Vài chút trôi qua trong khi chờ cô tạp vụ tới, căn phòng sáng lên đến lạ. Chợt, mình lại nghĩ, thế cô ý tới, cô ý dọn gì tiếp ta. Và mình vừa đổ mồ hôi mền mệt một chút rồi nè.

Quả là, mình chả thấy mệt lắm. Mình lại còn nhận ra thêm một chút, rằng người ta phiền lòng mà đánh giá là điều mình ‘sợ’ hơn cả. Rồi cái lười từ đó mà bị giấu đi đâu một lúc.

Chiều chiều, khi lan man trên đường, mình có những câu chuyện trong đầu, dưới dạng một bức thư. Kể lại cho bạn nghe một chuyện mình đã trải qua, kèm theo góc nhìn của mình về nó. Thảng dụ như hôm nay, mình xỏ đôi giày mà bị vết bong một tí ở mũi giày – điều mà mình thấy không bất thường gì cả – thì gặp một ánh nhìn hơi thiên kiến cho rằng mình ‘quá chừng nghèo’ nên đôi giày hông được tươm tất. Hoặc như mỗi lần ngồi chỗ chung cư nơi gấu nhà mình học piano, là chỗ ngồi thoáng gió mát mẻ khiến ý tưởng ở đâu bổ nhào ra nhiều ơi là nhiều. Mỗi lần nghĩ ra ý tưởng như thế, mình quý hơn cả vật chất ấy. Làm mình lại so sánh với chính mình lúc chìm vào hàng sớ dài việc và việc, chả để đầu óc lóe lên một ý tưởng nào cả.

Và phát hiện ra, ta có thứ ngôn ngữ mới để giao tiếp, kiểu như 5 demensions time in Interstellar ấy. Chúng ta giao tiếp bằng cách viết và đọc cho nhau <3
Chào tạm biệt,