Ngày thứ 7

Em mơ thấy mình đi thi vào trường chuyên. Gặp nhiều người lạ, cũng gặp cả Hoài Thu và Thọ. Trong ý niệm xa xôi, hai bạn nữ luôn nỗ lực và chăm chỉ hết lòng, luôn là bức tường trong lòng, đối nghịch với em nhiều phần. Trong mơ em đã làm toán, em nhớ em làm kha khá cái kiểu em hay làm, là cũng này nọ cho hết ý ra, cũng dài dài và có thể chả đến đâu, do thiếu logic.

Rồi hôm nhận bài cô giáo nói ai thấp lên bàn đầu bên phải ngồi. Em nhìn thoáng và thấy em được cỡ 116 điểm- trong mơ em biết điểm đó thấp- sau khi nhìn Hoài Thu 200 điểm hơn. Rồi ai đó 169. Nỗi buồn xâm lấn em- khi em nghĩ em tạch hoặc thấp, và cả khi em thấy khoanh tròn thứ tự điểm là lấy top mấy đó- em còn cách 4 bạn ở dưới.

Ở trong bài thi thầy rất có tâm khi nhận xét và đánh giá từng bài, em nhớ vừa đủ khi câu 4- thầy ghi “i think you are a funny and happy girl”. Một niềm vui lớn dâng trào- khi có một người cho mình cơ hội ở lại học- tốt hơn- cùng những người rất giỏi. Và thầy nhận ra mình trong nhiều người. Cảm giác muốn nỗ lực dâng lên nhiều trong mình. Thiệt sự rất lâu rồi không như vậy, dù là trong mơ và dù việc làm toán và happy girl lại là một câu chuyện rất khác.