Tôi bị buồn. Viết ra thật đơn giản, nhưng mãi tôi chẳng thể nói ra với ai cả. Chỉ có thể viết cho chính mình.
Tôi có cô bạn này, thất tình vì gia đình ngăn cấm. Day dứt lắm, nhưng không vượt qua được nên cô buông lời chia tay. Cô kể từ hôm nay qua hôm khác, tôi vừa lắng nghe vừa an ủi. Nhiều lời. Nhưng tôi lại chẳng thể nói với cô rằng, tôi cũng đang chết đi từng khúc ruột vì tình – một mối tình 5 năm vừa kết thúc vì anh bảo anh không có ý định kết hôn với bất cứ ai, dĩ nhiên trong đó có cả tôi.
Có một bé em, bảo em nhưng thực ra bằng tuổi. Bé hay gọi, hay nhắn kể lể về chuyện áp lực công việc, về gia đình, về cơm áo gạo tiền ở SG hoa lệ. Tôi chủ yếu lắng nghe, thỉnh thoảng cho vay tiền khi bé cần. Nhưng tôi cũng chẳng thể nói ra sự áp lực nặng trĩu tôi đang phải gánh: 25 tuổi công việc vừa nghỉ, freelance nhưng chưa thuận lợi. Mơ mơ hồ hồ đôi khi chán nản đến thẫn thờ.
Có rất nhiều chuyện tôi muốn nói ra, kể ra bằng hết. Đôi khi tôi còn muốn khóc. Nhưng chỉ cần mở máy lên là tôi cười. Người duy nhất tôi có thể yếu lòng, than thở thì tôi đã block…
Tôi biết tôi phải quay lại với chính mình. Nhưng đôi khi thật khó để duy trì sự kiên trì với bản thân giữa lúc nặng trĩu nỗi lòng này.
Cảm ơn!