Chuyện người tử tế
Chú viết sách làm nghề quay phim bảo ngày xưa nghèo khổ nhưng tử tế hơn ngày nay rất nhiều. Mình không biết cả hai, mình đã nghe nhưng không hiểu thực sự. “Để thấu hiểu nỗi đau của con người không phải là một chuyện dễ dàng gì…”
Bạn ơi tại sao nhưng vậy, tại sao khi mà cuộc sống không đói khổ, mọi người nhiều của ăn của để, mọi người lại bớt tử tế. Tử tế với họ, với nhau lẽ ra phải dễ hơn chứ.
Mình không cho tiền người ăn xin. Mình không giàu, nhưng nếu 10-20-100k cho đi mình cũng không nghèo đi. Đối với mình số tiền đó mình trao đi, cũng không làm họ khác đi, mình không khác đi, giây trước giây sau, người này người kia không khác đi.
Mình từng dừng đèn đỏ nép vào lề để đưa cho mấy em nhỏ hộp sữa mình mới hiến máu về, tụi không lấy bạn ạ. Mình cũng đã hỏi bà ăn xin ăn món gì trong quán mình mua cho, bà cũng không nhận. Mình lại không hiểu nữa, không hiểu tiền quan trong vậy sao, phải là tiền sao. Mình đọc trong sách của Hồng Hải, Thương được cứ thương đi, chú bảo người ăn xin là những người nhạy cảm. Có lẽ tiền là thứ dễ cất dễ quy đổi, dễ hơn việc trả lời câu bạn muốn ăn gì.
Quyển sách làm mình thương và rung cảm nhiều phần. Mình muốn ôm người quay phim vào lòng và vỗ về, ôm cả những bầu tâm tư yêu mến của con người thời chiến với nhau vào lòng. Muốn trân trọng tất thảy. Cái thời mà người ta chả có gì, đối với người ta cái đói ranh giới sát cái chết, nhưng ngta vẫn chia nhau, còn giờ ranh giới đó xa lắm, ngta cũng ko làm gì cả. Không làm gì cả, như mình. Mình không thích việc mấy chú ngồi cafe, cả bố bàn chuyện xa thật xa, hoặc chuyện ống nước, trách móc nhà nước, lên án chế độ, nhưng bản thân họ cũng đâu làm gì, như mình, cũng rao rao suy nghĩ, nhưng không làm gì, chỉ ngồi đó. Phải là gì, liệu làm tốt cái liên quan mình…rồi tử tế lan rộng ra. Phải vậy không…