Tôi nhớ G.
Tôi gửi thư cho em vào một ngày đột nhiên nỗi nhớ trào ra. Và không nhận được thư trả lời.
Cuộc sống đã trôi đi.
Thời gian đã trôi đi.
Mỗi khi nhớ G., tôi tìm vào forum cũ và đọc lại những bài viết cũ của em. Rồi thảng hoặc sẽ có bài viết mới. Những con chữ của em vẫn vậy, vừa hài hước, vừa ngập ngụa nỗi buồn và những bi quan của nhân tình thế thái. Điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm vì biết em vẫn đang sống tốt ở đâu đó trên thế giới này.
Tôi vẫn nhớ những lời em nói với tôi, rằng “ăn cùng nhau là một việc rất tình cảm”. Và vì thế, khi tôi có cảm tình với ai, tôi muốn ăn một bữa cùng họ hơn là làm tình cùng họ. Giống như sợi dây kết nối mang tính con người hơn.
Ăn cùng nhau, ở cạnh nhau trong im lặng mà không cảm thấy bị mệt, không cảm thấy kỳ lạ, không cảm thấy bứt rứt, không cảm thấy khó chịu,… hẳn nhiên nên là yếu tố đầu tiên để tìm kiếm một người bạn đồng hành, một “life-partner”. Trong không gian của mình chứa đựng người đó nhưng không bị xáo trộn, tiếp nhận người đó như thể một phần hiển nhiên bình thường.
Ở độ tuổi này, tôi nhận ra, bình thường chính là điều phi thường nhất, hơn bất cứ điều gì trên đời, hơn bất cứ giấc mơ to lớn nào trên đời, hơn bất cứ phát kiến vĩ đại nào trên đời. Bình thường quả nhiên là thứ xa xỉ trong một thế giới hỗn tạp, cái tôi lên ngôi, người ta nhìn vào màn hình điện thoại và thiết bị điện tử còn nhiều hơn nhìn vào mắt nhau. Thốt nhiên vì thế mà có thể yên tĩnh nhìn ngắm một người và lãng quên đi thế giới ngoài kia tạm thời, cũng có thể là đậm sâu, là đủ để dành dụm xài dè sẻn cho những tháng ngày về sau.