Một chút câu chuyện mà tôi nghĩ sẽ kể cho cha xứ để ông có thêm tư liệu giảng trong lễ.

Chuyện bắt đầu từ con chó kế nhà vợ tôi, nó hung tợn, luôn chực chờ cắn người khác và nó cắn rất nhiều người rồi. Tôi từng tự hỏi tại sao con chó đó dám hung tợn như thế? Phải chăng chủ nó từng chiều nó từ lúc nó còn hiền lành hoặc do sự giam cầm như bao nhà thú quyền từ nói? Đến gần đây tôi gặp thêm một việc cũng liên quan đến một con chó hung tợn. Gần nhà tôi cũng có một con chó bị xích, nó luôn vồ tới mỗi khi tôi phóng xe ngang qua. Đến một hôm vợ chồng tôi đi nhà thờ về, đến gần cửa nhà tôi thì con chó đó đột nhiên bị đứt dây.​ Vợ tôi nói rằng nên chóng vào nhà vì con chó đó có sẽ thể xồ tới cắn chúng tôi, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng rồi một việc làm tôi bất ngờ. Con chó hung tợn lung phóng căng dây hết mức kia không hề có ý xồ tới chúng tôi. Nó luống cuống, lo sợ và hoảng loạn. Trong một phút dây nào đó, tôi đã nghĩ rằng nếu có tay như người hẳn nó đã tự gắn lại dây trói cho mình. Con chó kia hẳn đã lo sợ và không dám làm gì những con người xung quanh, bởi nó biết chủ nó không có ở đó. Một cú cắn của nó hoàn toàn có thể mang lại một cú đá hoặc thậm chí một khúc cây vào đầu nó, hay tệ hơn là nó sẽ chuyển sinh dưới dạng xào lăn bên chén nước chấm. Nên nó sợ, nó cuống cuồng. Con chó ở nhà hàng xóm vợ tôi thì khác, nó biết rõ chủ nó luôn ở đó, nó đã cắn người và chủ nó xem nó như một đứa con bé bỏng cần được bảo vệ. Nên nó bị tước đi sự giáo dục từ chính chủ nhân mình. Có thể nó vui vì đời chó chỉ cần thế. Nhưng đôi lúc tôi tự hỏi nếu đổi lại không phải là đời chó mà là đời người thì sao? Đôi lúc sự bảo bọc và tha thứ mù quáng kia chính là sự ngạo mạn đáng khinh khi mà họ cho rằng mình là người tốt đẹp và đặt những người xung quanh vào tình thế dễ bị phương hại. Và lần nửa, sự “vị tha” kia chẳng làm họ trở nên cao trọng hơn, điều đó chỉ cho ta thấy họ đang chết dần trong sự ngạo mạn và mù quáng của bản thân. Điều đó có lẻ chỉ đỡ tệ hơn khi thứ họ nuôi là một con chó, một loài vật sẽ chết trước họ. Nếu không thì chúng ta sẽ lại thấy những con chó ngơ ngác, muốn nối lại sợi dây khi chủ chăn của chúng không còn bên chúng. Nhưng tôi nghĩ không phải ai cũng “hiền” như chúng tôi hôm đó với con chó kia.