Chị là học sinh của tôi. Mỗi tuần tôi tới dạy chị học tiếng Anh tầm 2 buổi. Chị sống cùng em trai và con gái nhỏ học lớp 2. Trong nhà chị có cái đàn piano rất đẹp, và ngày ngày chị ngồi vài tiếng luyện giọng với cây đàn đó! Ngoài em trai chị, người thường rời đi ngay sau khi tôi tới thì không còn dấu vết của một người đàn ông nào khác trong nhà. Có lẽ vì thế nên căn hộ của chị rất nữ tính. Hoa trên bàn, búp bê matrioska trên nóc đàn và mùi nước hoa phảng phất.
Ban đầu tôi chỉ biết chị là ca sĩ mà không rõ chị hát gì. Sau đó thấy chị nhắc aria Hanabera, rồi lại nghe chị kể tập các quãng cao thì mới đoán chị hát opera. Tự dưng tôi thấy mến mến chị thêm chút chút! Tôi nói chuyện với mọi người về âm nhạc, ít khi dám nói ‘tôi thích nhạc cổ điển’ vì hai lẽ. Một là câu chuyện thường sẽ dừng luôn ở đó vì người kia không cùng sở thích. Hai là tôi cũng biết nói câu đó ra người ta sẽ nhìn mình theo kiểu ‘học đòi trí thức’. Tôi vẫn hay thấy gán cho bất cứ thể loại nhạc nào là ‘bác học’ cũng cứ là sự bất công! Thỉnh thoảng có người bảo (trước) với tôi là họ thích nhạc cổ điển thì lại toàn kể Richard Clayderman hay Secret Garden hay Yiruma, và thế là câu chuyện cũng dừng luôn ở đó!
Tôi hay nghe họ nói ca sĩ là nghề đơn giản và chủ yếu dựa vào năng khiếu và ngoại hình. Học hát thật ra gian nan vô cùng, và một ca sĩ được đào tạo bài bản như chị thường phải mất 8 đến 10 năm mới có bằng đại học. Những kì thi chị hát liền 8 bài, bài nào cũng quãng cao chót vót, hát đến độ bạt cả giọng và chị nói nửa đùa nửa thật là ‘rung cả bóng đèn’! Trước chị, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với giới nghệ sĩ, nhưng nếu ai cũng được như chị thì quả thật họ rất chăm chỉ và quyết tâm. Chị học tiếng Anh với tôi, tôi thấy chị tiến bộ từng buổi một và chẳng mấy chị đã thấy bài tập tôi đưa quá dễ. Chị làm tôi thấy ngượng. Người được học ngôn ngữ thứ hai từ bé như tôi, đáng ra học sang ngôn ngữ thứ ba sẽ dễ, vậy mà tôi học tiếng Pháp cả năm vẫn trọ trẹ không nói được câu nào ra hồn!