Con gái chị xinh xắn và rất ngoan. Chị bảo rằng vì nó mà chị thôi đi diễn, chỉ tập trung vào học và dạy hát. Hôm nay tôi mắt tròn mắt dẹt khi nghe nó ngân nga bản aria mẹ nó vừa bật cho tôi nghe, rồi lúc sau thấy nó chạy vào đòi mẹ bật cho nghe bài ‘Tự nguyện’. Con bé mới có tám tuổi, trời ạ! Chị nói chị sẽ không bao giờ cho nó theo nghề của mẹ, dù nó có thiên hướng nghệ thuật rõ ràng. Có bố mẹ nào không muốn con đi con đường dễ dàng đâu! Chị nói nghề của chị khổ. Chị hỏi tôi có đọc tiểu thuyết không. Chị bảo chị đọc ‘Tiếng chim hót trong bụi mận gai’ mấy lần không biết chán. Tự dưng tôi lại nhớ trong lời tựa viết chuyện con chim:
‘Theo truyền thuyết có một loài chim chỉ hót lên một lần trong cả cuộc đời nó, tiếng hót đó ngọt ngào hơn bất cứ sinh vật nào trên trái đất này. Ngay khi vừa rời tổ loài chim ấy đi tìm ngay một thứ cây có những cành gai nhọn và tiếp tục bay mãi không chịu ngơi nghỉ, cho đến khi tìm được mới thôi. Sau đó nó cất tiếng hót giữa những cành cây hoang dại rồi lao vào một cây gai dài và nhọn nhất, cây gai xuyên thủng qua ngực. Giữa cơn hấp hối một tiếng hót vút cao, thánh thót hơn cả tiếng hót của sơn ca hay họa mi. Tiếng hót tuyệt vời đánh đổi bằng cả cuộc sống. Trời đất dừng lại để lắng nghe còn thượng đế ở trên cao thì mỉm cười. Bởi vì sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy. Con chim mang chiếc gai nhọn xuyên qua ngực vẫn tuân theo một quy luật bất biến, không hiểu điều gì đã thúc đẩy nó tự đâm suốt vào tim và lịm dần trong tiếng hót. Vào lúc gai nhọn xuyên qua, nó không ý thức được cái chết đang chực chờ. Nó chỉ mãi mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một nốt nhạc nào nữa.’
Hai chị em đang ríu rít nói chuyện nhạc, tự dưng chị bảo tôi ‘Tâm hồn phong phú như em, chỉ sợ rồi sau này sẽ khổ!’ Tôi cười! Tôi biết tâm hồn tôi còn xa mới đạt tới độ phong phú như tâm hồn chị. Chị sống với nhạc, với tiểu thuyết để rồi tình cảm của chị rung lên trong những nốt nhạc chị hát. Còn những người như tôi dù có nghe bao nhiêu nhạc, đọc bao nhiêu sách cũng không bao giờ đủ can đảm mà để cho tình cảm của mình tự do rung lên, không bao giờ dám vui đến hết và buồn đến hết. So với những người như chị, những nghệ sĩ đúng nghĩa, tôi chỉ là kẻ học đòi hời hợt, cái gì cũng chỉ biết đủ để trò chuyện mà không dám sống hết mình vì cái gì! Tôi khâm phục họ, những người dám đi đến tận cùng, nhưng từ khâm phục đến dám làm như họ thì còn một khoảng cách xa lắm!