Gần đến năm 22 tuổi, tôi vẫn còn ám ảnh về việc bản thân có là một người thú vị hay không.

Tôi luôn nghĩ về cái giá của sự tầm thường. Dù vô lý nhưng tôi cảm thấy bị uy hiếp chút ít khi bắt gặp một ai đó mà tôi cho là thú vị. Có lẽ tiềm thức nghĩ rằng bởi vì họ thú vị hơn, nên họ sẽ làm tôi bớt thú vị đi. Biết rằng mình hẹp hòi và hèn nhát. Thật buồn khi phải nghĩ vậy.

Về sau tôi nhận ra, cái mà mình cho là “tầm thường” ngày trước, có lẽ đơn giản là một sự lựa chọn mà thôi. Khoảnh khắc công nhận điều tốt đẹp ở người khác mà mình từng cho là “chả có gì hay”, tôi nghĩ mình cũng dần trở nên tốt đẹp hơn một chút (hoặc không).

Nhìn những người cùng lứa quanh mình đều đang đấu tranh cho cuộc đời của chính họ, tại sao tôi vẫn trông thảnh thơi và không lo nghĩ gì nhiều? Tôi vẫn tự hỏi nhiều lần, điều gì thôi thúc người ta cố gắng đến vậy. Tôi có thể liệt kê hằng hà sa số các câu trả lời thuyết phục, nhưng nó giống như tự viết văn self-help thôi. Tôi lười nhát theo thời gian dần đến mức nghĩ rằng mình không xứng để phát biểu thêm bất cứ câu nào về sự nỗ lực. Ở quá khứ, thậm chí tôi đã từng cố gắng nhiều đến mức oà khóc vì cảm thấy công sức không được đền đáp sòng phẳng. Giờ đây tôi chẳng buồn cố. Nhiều khi còn thấy ghen tỵ với mình ngày xưa, xen với sự hổ thẹn.

Nghi ngờ bản thân và áp lực phải trưởng thành xen kẽ với cảm hứng từ sở thích khác chuyên ngành là sự kết hợp kinh khủng. Thật ra tôi vẫn luôn giữ lý tưởng làm việc để kiếm tiền, nuôi dưỡng sở thích và sống vui bên những người thân yêu. Chỉ là đôi khi phù phiếm, đôi khi lười biếng, và đôi lúc lung lay. hmmz